Chương 725. Có gì đó sai sai
"Công tử?"
"Cơ Thanh Huyên, lời này của ngươi có ý gì?"
Huyền lão nhướng mày, phản ứng đầu tiên chính là hôm nay đầu óc của Cơ Thanh Huyên có phải xảy ra vấn đề hay không, cư nhiên dám nói ra những lời không thể giải thích được.
Mà rất nhiều tu sĩ và thiên kiêu ở gần đây chạy tới, nghe được lời như thế, không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.
Một vị Đại Thánh cũng khó thoát khỏi cái chết?
Khẩu khí của cô nương mặc áo trắng này thật sự quá lớn! Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Có không ít người thần sắc hơi đổi, có người nhận ra Cơ Thanh Huyên, giọng nói hơi run nói, " Vị cô nương này, hình như là người bên cạnh Trường Ca thiếu chủ?"
Người vừa nói chính là một nam tử phủ đầy vảy, có thân hình cao lớn, là một vị thiên kiêu của Chân Tiên thư viện, đến nay còn chưa đi chiến đấu ở Tuyệt Âm chiến trường và Tuyệt Âm sinh linh.
Hắn từng đứng từ xa nhìn thấy Cố Trường Ca một lần, lúc ấy đứng bên cạnh Cố Trường Ca hình như có vị bạch y nữ tử này.
Bởi vì vị bạch y nữ tử này thật sự đẹp đến mức kinh người, hắn có nhìn mấy lần, nên giờ mới có ít ấn tượng.
Bất quá lời này của hắn rất nhanh đã bị tiếng bàn luận kinh hãi của các tu sĩ còn lại che lấp mất.
Cũng không có mấy người nghe rõ.
"Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Khuôn mặt của vị thiên kiêu này có chút hơi trắng, nghĩ đến chuyện này rất có thể tạo thành hậu quả lớn, thân ảnh vội vàng khẽ động, rời đi nơi này.
Nhưng trên đường đi, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng đi về hướng hoàng cung, cảm thấy chuyện này, vẫn nên bẩm báo một chút cho thỏa đáng.
Nếu không đến lúc đó Trường Ca thiếu chủ trách tội xuống, hắn từng xuất hiện ở hiện trường, phải giải thích như thế nào?
"Huyền lão đừng nhiều lời với nàng, hôm nay Cơ Thanh Huyên quyết tâm muốn giết ta "
Vương Tiêu đứng giữa sân, lần nữa lên tiếng, giọng nói có vẻ u ám dị thường, vì lúc giao chiến với Cơ Thanh Huyên, bị thương không nhẹ.
"Các ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải là Cơ Thanh Huyên mà các ngươi nhắc đến."
Cơ Thanh Huyên nghe vậy, lông mày nhíu chặt, giọng nói lạnh lẽo như mũi khoan khoan vào trong xương tủy.
"Giờ này vẫn còn giả bộ, ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, Huyền lão động thủ đi!"
Vương Tiêu cười lạnh, phân phó nói.
Vù vù!!
Đúng lúc hắn vừa dứt lời, Huyền lão đã gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa, lựa chọn động thủ.
Ống tay áo của hắn vung lên, quả hồ lô vàng óng kia, lập tức bị tế ra ngoài, bay lên trong gió, xung quanh bị Hỗn Độn sương mù bao phủ lại.
Uy áp của Đại Thánh cảnh đáng sợ bao trùm xuống, Cơ Thanh Huyên lập tức như một chiếc thuyền con trong biển rộng, giống như có thể bị đánh lật bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của nàng cũng không nhịn được mà trở nên tái nhợt.
Chỉ là, ánh mắt của Cơ Thanh Huyên vẫn bình tĩnh, lạnh lẽo như trước.
Xoẹt!
Ngay sau đó, năng lượng kiếm khí tuôn ra ở ngay vị trí miệng hồ lô, hóa thành một ngọn núi, đáng sợ ngập trời, bao bọc lấy vô số sát khí, làm cho bầu trời nứt ra.
"Không xong, mau lui lại."
"Đại Thánh xuất thủ quả thật là long trời lở đất, đây đã không phải là chuyện những người còn lại có thể chống cự được nữa!"
Thần sắc của tất cả tu sĩ và thiên kiêu đều kịch biến, thân ảnh hóa thành tia sáng cầu vồng, tranh thủ thời gian rút khỏi nơi đây.
Cho dù chỉ là ảnh hưởng một chút cũng không muốn nhiễm phải, chỉ cần động đến một tí là thân thể và thần hồn đều bị tiêu diệt, tan thành mây khói.
Phốc!
Lúc này, Cơ Thanh Huyên cũng biến sắc, không nghĩ tới Huyền lão lại tàn nhẫn như thế, vận dụng sát chiêu khủng bố như vậy, may là trên người nàng có không ít bảo mệnh chi vật, thời khắc mấu chốt bóp nát một mảnh ngọc quyết.
Một đoàn bạch quang mịt mờ hiện ra, thay nàng chặn một đạo kiếm khí này.
Nhưng Cơ Thanh Huyên cũng không dễ chịu chút nào, trực tiếp bay ra ngoài, đập vào các kiến trúc và lầu các.
Lục phủ ngũ tạng cơ hồ cũng vỡ vụn, ho ra mảnh vỡ nội tạng, dung nhan càng lộ vẻ tái nhợt trắng bệch.
"Có gì đó quái lạ."
"Tại sao nàng ta lại không sợ chút nào, thậm chí đến một chút hối hận và lo lắng cũng không có, chẳng lẽ đã nhất quyết muốn chết?"
Lúc này, Huyền lão cũng nhận ra được điểm không đúng, Cơ Thanh Huyên cũng không thèm để ý một kích này của hắn, theo như hắn thấy, tất cả điều này chẳng khác nào trúng kế cả?
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì, Cơ Thanh Huyên nhất quyết muốn chết?
Nghĩ tới đây, động tác của hắn ngừng lại.
"Cơ Thanh Huyên ngươi thật sự muốn chết phải không?"
Vương Tiêu nhướng mày, lúc này, trong lòng có cảm giác không ổn.
Vù vù!!
Lúc này, trên bầu trời có một luồng sáng kim sắc hạ xuống, dường như hóa thành một đường thông thiên đại đạo, chính là Sở Hạo đang bay đến nơi này.
"Vương sư đệ, xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt của hắn nghi hoặc, hỏi thăm Vương Tiêu đang ở một bên nhíu mày, vừa nghe âm thanh cầu cứu của hắn, hắn đã bay tới.
Nhưng dường như vẫn chậm nửa bước.
Hiện tại xem ra, Vương Tiêu cũng không đáng lo ngại, không có bất cứ chuyện gì, dù sao cũng có một người hộ đạo là Đại Thánh cảnh đỉnh phong ở chỗ này.
Vậy rốt cuộc là ai muốn thương tổn hắn?
"Đại sư huynh, ta cũng không biết vì sao, hôm nay, Cơ sư muội giống như bị điên vậy, ta chẳng qua chỉ ngăn nàng lại hỏi chuyện, nàng đã tỏ thái độ muốn giết ta."
"Nếu không phải Huyền lão kịp thời xuất thủ, ta nhất định sẽ thê thảm trong tay Cơ sư muội rồi."
Vương Tiêu giải thích, đặt bản thân ở vị trí người bị hại, trong giọng nói cũng lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, không biết rõ tình hình.
"Cơ sư muội bị điên?"
Sở Hạo sững sờ, hắn vừa nghe nói như vậy, theo bản năng cho rằng không có khả năng.
Tính cách Cơ Thanh Huyên như thế nào, hắn vẫn hiểu rõ nhất, nếu như không phải Vương Tiêu làm chuyện gì quá đáng, nàng sao lại có thể động thủ?
Hết chương 725.