Chương 837. Ngẫu nhiên tao ngộ
Tử Dương Thiên Quân sinh ra ở Tử Phủ, gia tộc ở phía sau, cũng là dòng mạch nắm tất cả quyền lực trong Tử Phủ.
Dù trải qua mấy đời, có chút suy bại, nhưng quyền lên tiếng vẫn nằm trong tay Tử Phủ, vẫn không ai có thể rung chuyển như cũ.
Tử Dương Thiên Quân tin, gia tộc phía sau hắn vẫn sẽ đứng bên cạnh hắn.
Cùng lúc đó.
Một bên khác.
Dãy núi nơi xa cao ngất trời, nguy nga đồ sộ, giống như con thú dữ kinh khủng nằm rạp trên đất.
Sương mù chảy xuôi, sương mù lượn lờ, không thấy cảnh ở biên giới.
Rất nhiều dã thú, côn trùng có khí gộc, cành cây che ngập trời, che cả một vòm trời, làm nơi đây phát ra cảm giác âm u ẩm ướt.
Bóng lưng của Tần Vô Nhai, nhanh chóng xuất hiện trên một ngọn núi lớn, ánh mắt lấp lóe phù văn, từng tia sáng vàng, đang cẩn thận đánh giá cảnh đẹp nơi xa.
Trước đây mấy ngày, hắn đã gặp được Cố Tiên Nhi ở đây.
Lấy tốc độ tìm kiếm của Cố Tiên Nhi mà nói, trong đoạn thời gian này, đoán chừng nàng cũng đi không được bao xa.
Cho nên Tần Vô Nhai định lộ tung tích ở chỗ này, thu hút Cố Tiên Nhi đến đây, sau đó dẫn nàng đến nơi Tử Dương Thiên Quân hiện đang ẩn náu.
"Cách tốt nhất, là trong lúc vô tình bị nàng phát hiện, nếu không, dựa vào độ cẩn thận của nàng, rất có thể sẽ bị hoài nghi."
Nghĩ như vậy, Tần Vô Nhai cố ý đi tới một cánh đồng nhỏ phía dưới, tìm một nơi vừa rộng rãi vừa bí ẩn mà trốn.
Sau đó, lại bố trí chút trận văn ẩn náu đơn giản, bắt đầu ngồi xếp bằng, làm ra bộ dáng trông như bị thương đang tự chữa.
Một loại bí ẩn pháp lực ba động truyền đi, trừ khi ở rất gần hắn, nếu không nhất định sẽ không cảm giác được.
Kể từ đó, dù Cố Tiên Nhi có thấy việc này hơi là lạ, cũng sẽ không nghĩ sâu xa.
Nhiều lắm cũng chỉ nghĩ hắn bị trọng thương sau khi đấu với Cố Trường Ca, không thể nào trốn xa, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ nấp bí ẩn bắt đầu chữa thương.
Mà ở bên khác, một thiếu nữ mang theo chú chim xinh đẹp đỏ chót trên bờ vai, đi ngang qua từng dãy núi lớn.
Phong tháu của thiếu nữ tinh tế, da trắng noãn như sứ, ngũ quan đẹp đẽ tuyệt lệ, khí chất xuất trần, tựa như tác phẩm nghệ thuật do bàn tay trời tạo thành, rất không tì vết.
Trong con ngươi thoáng nhìn cũng lộ ra vẻ lạnh lùng như băng, váy áo bồng bềnh, mang theo hơi thở tiên nhân, siêu phàm thoát tục.
Chính là Cố Tiên Nhi.
Có điều, giờ phút này ánh mắt của nàng cũng không khá khẩm bao nhiêu.
Như Tần Vô Nhai suy đoán, những ngày này dù có tìm kiếm qua mỗi một dãy núi, nàng vẫn không tìm ra tung tích của Tử Dương Thiên Quân.
Điều này khiến Cố Tiên Nhi không khỏi sinh ra tia lo lắng, vô cùng bất an.
Thời gian Thanh Tiểu Y bị bắt đi cũng đax trôi qua khá lâu.
Lúc này, dù hồn đăng của Thanh Tiểu Y vẫn còn sáng như cũ, không có chút xu hướng tối xuống nào, nhưng vẫn như cũ để lòng Cố Tiên Nhi không an tâm, cũng có chút tự trách áy náy.
Hết lần này tới lần khác, thủ đoạn ẩn nấp của Tử Dương Thiên Quân thật sự rất tốt.
Dù nàng đã vận dụng rất nhiều cách, vẫn khó mà phát hiện được chút dấu vết.
Hình như Cố Trường Ca cũng biết nàng muốn tìm kiếm tung tích của Tử Dương Thiên Quân, có nói mấy lời như chế giễu, hiện tại nàng đang uổng phí công sức, lãng phí thời gian.
"Không biết giờ Cố Trường Ca định làm như thế nào?"
Lông mày của Cố Tiên Nhi nhíu chặt.
Mấy ngày nay, đương nhiên nàng cũng nghe chuyện Cố Trường Ca bị tập kích, lấy thực lực của hắn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Hiện tại điều nàng muốn biết nhất, là Cố Trường Ca định làm thế nào, tiếp tục chờ để Tử Dương Thiên Quân lộ ra tung tích, hay hắn còn cách khác?
Giờ phút này, Cố Tiên Nhi vẫn chưa biết chuyện Cố Trường Ca đã ra tay và đang đến nơi ẩn nấp của Tử Dương Thiên Quân.
"Thôi, bỏ qua Cố Trường Ca đi, hắn tự có cách của mình, ta tự có cách của ta, không thể quá ỷ lại vào hắn, gặp chuyện phiền toái gì, đã lập tức muốn hắn giải quyết giúp ta."
Trong lòng Cố Tiên Nhi nghĩ như vậy, bóng người chợt lóe lên, tiến nhanh đến chỗ dãy núi kia.
Dù biết cách làm này của nàng rất ngốc, cần lục soát từ từ từ từ, nhưng bù lại rất cẩn thận không để lọt chút tung tích, gần như sẽ không bỏ qua chút ngóc ngách nào.
"Ừm?"
"Đây là?"
Bỗng nhiên, Cố Tiên Nhi nhíu mày, ánh mắt nhìn qua, chú ý tới chính giữa bầu trời, đang có một luồng pháp lực rung động nhàn nhạt truyền đến.
Dù rất bí ẩn, nhưng vẫn không thể gạt được năng lực cảm nhận mạnh mẽ của nàng.
Bây giờ, Cố Tiên Nhi đã sắp đột phá đến Bán Thánh cảnh.
Nguyên thần của nàng cũng càng mạnh hơn, từ nhỏ đã nuốt các loại thần thức thiên tài địa bảo, dùng các loại bí pháp rèn luyện, cũng từng tu hành pháp nguyên thần quan tưởng, lực cảm giác vẫn luôn mạnh hơn rất nhiều người cùng thế hệ.
Nên ngay lúc này, trong thời gian sớm nhất nàng đã nhận ra hơi thở khác thường ngay giữa bầu trời kia.
"Nơi này còn có người nào sao?"
Nghĩ như vậy, bóng người của Cố Tiên Nhi lóe lên, lặng lẽ ẩn hơi thở đi, tiến đến chỗ đang có pháp lực ba động kia.
Rất nhanh, nàng đã thấy một nơi bí ẩn trong một vùng bình nguyên.
Một người đàn ông có khuôn mặt bình thường, vóc người tầm trung, ngồi xếp bằng ở nơi đó, thần hà chảy xuôi, phù văn lấp lóe quanh người, dâng lên các loại tia sáng, rõ ràng là bị thương nặng, đang ngồi chữa thương.
"Người này là sư huynh của Tử Dương Thiên Quân kia, chính là tên nam tử thần bí được sinh ra từ trong kỳ thạch ở Cửu Thiên."
Rất nhanh Cố Tiên Nhi đã nhận ra người này, con ngươi nhanh chóng hơi co rụt lại, vô thức lấy ra một phù bảo trong tay áo.
Mấy tin đồn thời gian gần đây nàng đều biết rất rõ, người trước mặt này chính là người đã ám sát Cố Trường Ca, cuối cùng tự làm nổ bảo vật cổ, rồi chạy trốn.
Nhưng người nào cũng không nghĩ, bản thân hắn lại bị thương nặng, lại đang chữa thương ở nơi này.
Xem ra trong trận chiến với Cố Trường Ca, hắn thật sự bị thương không nhẹ.
Nghĩ tới đây, Cố Tiên Nhi cũng không đánh rắn động cỏ, mà cẩn thận từng li từng tí che giấu hơi thở của mình đi.
Nàng tự có có tính toán, bây giờ nàng vô cùng chắc chắn người trước mặt này và Tử Dương Thiên Quân nhất định có quan hệ.
Chỉ cần lặng lẽ theo sau hắn, không phải có thể nhanh chóng tìm được Tử Dương Thiên Quân sao?
Hết chương 837.