Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 202: Nam Nhân Không Cần Cánh

Chương 202: Nam Nhân Không Cần Cánh
- Chu Văn, ngươi hôm nay chắp cánh khó thoát, khuất nhục tại Tịch Dương học viện, ta sẽ cả gốc lẫn lãi trả lại cho ngươi.
Ước Hàn trong tay Thẩm Phán chi kiếm đột nhiên chém xuống.
Mười mấy con Phối sủng cũng phun ra đủ loại quang đạn, phối hợp với mười mấy lực lượng cá nhân cùng một chỗ vây giết trên không Chu Văn, thoạt nhìn Chu Văn đã không thể chạy thoát.
Vẻ mặt Chu Văn không đổi, trong tay cầm trúc đao không ngừng lên cao, tại thời điểm Thẩm Phán Chi Quang cùng rất nhiều công kích sắp rơi trên người hắn trong tích tắc, hai chân Chu Văn đột nhiên phát lực, giống như dẫm lên một loại nấc thang vô hình trong không khí, tốc độ bùng nổ tăng tốc, cải biến thân hình quỹ tích, tránh qua, tránh né Thẩm Phán Chi Quang của Ước Hàn.
Một giây sau, bọn người Ước Hàn cho rằng mình hoa mắt, Ước Hàn nói nói không sai, Chu Văn xác thực chắp cánh khó thoát, coi như chân chính phi điểu, sợ cũng không cách nào lao ra khỏi vòng vây.
Huống hồ trên lưng Chu Văn không có cánh, nhưng trên không trung hắn giẫm như trên đất bằng, phảng phất chỉ cần bàn chân của hắn đạp, khắp nơi đều là đất bằng , có thể khiến cho hắn tùy ý mượn lực.
Chu Văn ở trên bầu trời quỷ dị di chuyển, xuyên qua vòng vây của bọn Ước Hàn bao vây, quỷ mị, vọt tới trước mặt người tuổi trẻ cưỡi phi điểu.
Người trẻ tuổi kia, cũng không phải là kẻ yếu, rút đao trảm tới đầu Chu Văn, đấu khí mạnh mẽ ngưng tự thành đao mang.
Thân hình Chu Văn xoay tròn quỷ mị như diều hâu, đồng thời tránh công kích, tránh phi điểu sượt qua người.
Trúc đao trong nháy mắt ra khỏi vỏ, giống như một đạo lãnh quang lóe lên , chờ Chu Văn lao ra mấy mét về sau, thân hình phi điểu trên lưng hắn phân thành hai, máu tươi vung đầy trời cao.
Trong lúc nhất thời, đám người Ước Hàn cả người phát lạnh, bọn hắn không phải chưa từng thấy qua thân pháp, đao pháp so Chu Văn càng tốt hơn, nhưng có thể bên trên bầu trời, không cần phải mượn bất luận ngoại lực gì có thể tùy ý bay lượn di chuyển, dạng năng lực thực sự đáng sợ, bên trên bầu trời cùng chiến đấu với dạng người này, chẳng khác nào trừng chọi đá.
Đáng tiếc bọn hắn giác ngộ quá muộn, Chu Văn như u linh rên bầu trời, thân hình chớp động ở giữa, trúc đao một lần lại một lần trảm ra, mục tiêu không phải những người kia, mà là tọa kỵ của bọn hắn.
Như Ước Hàn nói, ở trên bầu trời chiến đấu, không có vật cưỡi, chẳng khác nào chết một nửa.
Những tên đang cưỡi tọa kỵ Phối sủng, rõ ràng không có khả năng làm gì ngăn chặn Chu Văn, đến trốn còn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tọa kỵ của mình bị chém giết.
Máu rơi đầy trời, tàn vũ như tuyết, những người trẻ tuổi kêu thảm rơi xuống mặt đất.
- Tất cả nhanh chóng trở lại mặt đất.
Ước Hàn lớn tiếng gọi, trong lòng vô cùng nổi nóng, vốn cho là trên không trung vây giết Chu Văn là kế hoạch hoàn mĩ, nhưng ai biết đây là kế hoạch tồi tệ, đẩy bọn hắn vào thế yếu.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, có người ngã tại trên núi đá, trực tiếp té xương đùi bẻ gãy.
Một số ít, trên người có Phối sủng hệ phi hành, mới may mắn thoát khỏi.
Cũng may bọn này đều xuất thân từ gia tộc Lục đại anh hùng, đồ tốt trên người không ít, không có trực tiếp bị ngã chết, chẳng qua rơi từ độ cao này, quá thê thảm.
Ước Hàn liều mạng khống chế thú sư, nhanh chóng bay về mặt đất, nhưng Chu Văn trên bầu trời quá linh hoạt, vẫn bị Chu Văn dùng một đao chém bay đầu thú sư.
Coi như có cánh, Ước Hàn cũng không dám chiến đấu với Chu Văn trên không trung, bởi năng lực phi hành của cánh không cùng cấp bậc với năng lực không chiến của Chu Văn.
Chu Văn làm sao có thể bỏ qua cho hắn, đao vẽ lên một đạo cầu vồng, chém về phía Ước Hàn, mặc dù không thể chém giết Ước Hàn, nhưng vẫn chặt đứt một đầu cánh của hắn.
Ước Hàn lập tức khống chế không nổi thân thể, quẳng hướng về phía phía dưới mỏm núi, kém chút xương cốt đều đứt đoạn.
Lý Huyền xem trợn mắt hốc mồm, không khỏi cười to nói:
- Quả nhiên, có chắp cánh cũng không thoát được, Ước Hàn, ngươi nói thật chuẩn.
Chu Văn không có ý bỏ qua cho bọn họ, vọt thẳng hướng về phía mỏm núi, rơi vào trên đỉnh núi.
Những tên kia vừa rồi bị thiệt lớn, cảm thấy chỉ bởi vì chính mình không thể ở trên bầu trời tùy ý di chuyển, cho nên mới sẽ ăn phải lỗ vốn, hiện tại Chu Văn dám xuống, bọn hắn chỗ nào chịu bỏ qua cơ hội này, trực tiếp liền xông tới.
Một hán tử khôi ngô, một tay khiêng cự thuẫn, một tay cầm một thanh cự chùy, trực tiếp hướng Chu Văn đánh tới.
Chu Văn không có rút đao, quạt một cái Thái Âm phong, Ba Tiêu phiến uy năng bộc phát ra, đem hán tử kia cùng chùy và lá chắn cùng một chỗ thổi bay ra ngoài.
Chỉ nghe bịch một tiếng, hán tử kia như đạn pháo đâm vào vách núi đá, đem vách núi đều vỡ ra một cái hố, chùy lá chắn đều rời tay bay ra ngoài, trong miệng máu tươi bắn ra, trên tóc lông mày đều kết một tầng sương lạnh.
Hán tử vùng vẫy mấy lần, nhưng không thể đứng lên.
- Quả nhiên như vậy, trên người Ước Hàn có đồ vật khắc chế Thái Âm phong, nên không bị Thái Âm phong ảnh hưởng.
Chu Văn nghĩ thông xuất, đem Nguyên Khí quyết đổi thành Đạo quyết, Mệnh cách cũng đổi thành Đạo thể, có khả năng hồi phục vô hạn nguyên khí.
Thấy lại có mấy người xông tới, Chu Văn lại quạt mấy phiến, mấy người kia lập tức cùng một chỗ thổi bay ra ngoài, từng cái té xương cốt đứt gãy, lăn lộn trên mặt đất kêu thảm.
Mười mấy người, bị mấy phiến toàn bộ giải quyết, Ước Hàn thấy tình thế không ổn, quay người muốn chạy trốn.
- Ngươi không phải muốn đánh với ta một trận sao?
Chu Văn nào chịu buông tha hắn, trúc đao mang theo hàn mang chém về phía lưng Ước Hàn.
Ước Hàn giơ kiếm đón đỡ, kiếm kia do Phối sủng hóa thành trường kiếm, bị trúc đao trực tiếp chặt đứt, lưỡi đao vẫn không ngừng, trảm phía trên áo giáp của Ước Hàn , chém thành một đạo vết thương dài trên lưng của hắn, máu tươi lập tức trào ra.
Sắc mặt Ước Hàn đại biến, một bên lui một bên triệu hồi Phối sủng ngăn cản Chu Văn, đáng tiếc tâm hắn đã loạn, căn bản không có mong muốn khống chế những Phối sủng kia cùng Chu Văn chiến đấu, chỉ muốn để Phối sủng kéo dài thời gian một chút, để hắn thừa cơ chạy trốn.
Trúc đao trong tay Chu Văn lấp lánh, đem những Truyền kỳ Phối sủng, trảm gọn gàng, Ước Hàn không chạy bao xa, bị Chu Văn một chưởng đập ở trên lưng, đánh hắn máu tươi cuồng phún, mới ngã trên mặt đất.
Trong chốt lát, mười mấy người đều ngã trên mặt đất, không có một tên bò dậy được.
- Có gan đến giết ta.
Ước Hàn thấy Chu Văn một chân đạp ở trên lồng ngực chính mình, phẫn nộ kêu lên.
- Giết ngươi, chẳng phải lợi cho ngươi quá.
Chu Văn trong tay trúc đao mãnh liệt đâm ra, trực tiếp đâm rách nguyên khí hải Ước Hàn.
- Chu Văn, ta và ngươi không chết không thôi.
Ước Hàn đau đến không muốn sống, giống như nổi điên tru lên, hận không thể ăn sống Chu Văn máu thịt.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Chu Văn lạnh lùng nói, trúc đao lần nữa vung lên, đem áo giáp trên người Ước Hàn chém ra, chỉ thấy trên cổ Ước Hàn đeo một cái vòng cổ kỳ dị.
Bên trên vòng cổ khảm nạm thủy tinh, mà tại bên trong những cái thủy tinh kia, hình như có gió đang lưu động, bên trong thủy tinh tạo thành cơn xoáy, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.
- Xem ra đây là bảo bối khiến Thái Âm phong mất đi công hiệu.
Chu Văn cầm trúc đao, làm đứt nút thắt dây chuyền, đem vòng cổ rơi vào tay hắn.
-----------------
Phóng tác: Hắc Am Chi Long

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất