Chương 248: Đại Hội
Trở lại ký túc xá, Chu Văn tiến vào Phó bản Long Môn động, chuẩn bị đi cày Hạnh vận tiểu hổ.
Vương Lộc để Chu Văn thấy được tác dụng của vận khí, cho nên hắn rất nóng lòng đạt được một đầu Hoàng Cực, gia tăng vận khí bản thân, về sau tuôn ra trứng Phối sủng gì, Hạnh vận tiểu hổ trợ giúp không nhỏ.
Hiện tại phiền phức duy nhất là Chu Văn mới Truyền kỳ, muốn ấp ra trứng Sử thi Phối sủng, có chút khó khăn.
Chu Văn không biết Vương Lộc làm được, hắn muốn sử dụng Đạo Thể hồi phục Nguyên khí tốc độ cao, Hạnh vận tiểu hổ bản thân yếu nhược, chắc cần Nguyên khí ít, cho nên có khả năng thử một lần.
Trong hiện thực, Hạnh vận tiểu hổ bị người ta đoạt bể đầu, nhưng trong trò chơi không ai tranh với hắn cả, Chu Văn đến Tân Dương động, rất nhanh tìm được Hạnh vận tiểu hổ.
Hạnh vận tiểu hổ phản ứng không chậm, bày nhào, tránh qua tránh lại, đồng thời cái đuôi như roi thép đánh tới.
Chu Văn đã sớm nghiên cứu nó triệt đề, thân hình lướt ngang, Bá Vương thương đâm ra lần nữa, đâm thẳng eo nhỏ Tiểu lão hổ.
Ở giữa mấy lần lên xuống, Bá Vương thương cuối cùng cũng đâm vào lưng Hạnh vận tiểu hổ, kỹ năng Không gì không đánh được phát huy tác dụng, đâm vào bên trong da hổ, khiến lão hổ kêu thảm một tiếng, phân eo bị xuyên thủng một lỗ máu, khiến eo xương của nó bị hao tổn, hàng động chậm hơn rất nhiều, mấy chốt bị Chu Văn giải quyết.
Đây là lần đầu tiên, Chu Văn đơn độc giết chết Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật trong trò chơi, mặc dù đây là loại yếu nhất, nhưng cũng khiến Chu Văn cảm giác thành công, có điều Hạnh vận tiểu hổ không tuôn ra trứng Phối sủng.
Chu Văn vốn không hy vọng có thể một lần lấy được trứng Phối sủng Hạnh vận tiểu hổ, có điều cày Hạnh vận tiểu hổ chỉ thuận tiện mà thôi, không thể liên tục cày nó.
Bởi mỗi lần trong game cũng chỉ có một đầu Hạnh vận tiểu hổ, sau khi Chu Văn giết, nhất định phải nhỏ máu trùng sinh, để trò chơi quét thành Phó bản mới, sau đó hắn mới có thể đi giết Tiểu lão hổ, thật sự quá lãng phí.
Chu Văn tính toán sau khi mỗi lần nhỏ máu trùng sinh đi giết Hạnh vận tiểu hổ, sau đó mới đi đến nơi khác cày Phó bản, hoặc thăm dò Phó bản mới, chờ đợi sau khi Nhân vật tí hon phục sinh tiếp mới đi giết Tiểu lão hổ.
-Không biết còn có Phối sủng gia tăng thuộc tính vận khí hay không?
Chu Văn đang rảnh nên tra chút tài liệu, phát hiện Phối sủng thuộc tính vận khí xác thực hiếm thấy, mặc dù có mấy Phối sủng khác cũng có công dụng tương tự, có điều giống Tiểu lão hổ, đều là mục tiêu nhiều người tranh đoạt, rất khó đạt được.
Mà ngoại trừ Tiểu lão hổ, còn Phối sủng khác gia tăng thuộc tính may mắn, đều là những Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật vô cùng cường đại, sức chiến đấu hơn Tiểu lão hổ không biết bao nhiêu lần.
Thời điểm tra tư liệu, Chu Văn còn phát hiện một số loại Phối sủng có thuộc tính trái ngược Hạnh vận tiểu hổ, mang vận rủi, hay nói cách khác nó là Suy vận Phối sủng.
Tại Đông khu nổi nhất một loại tên là Thái tuế, nếu như mang Phối sủng này theo, đừng nói trang bị Bạo hảo vận, ngay cả mua cả bao mì ăn liền cũng không tìm nổi gói gia vị, chứ đừng nói tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Bên trên tư liệu ghi chú, có một Sử thi cường giả có được Thái tuế, vốn cho là mình đạt được Phối sủng cường lực, còn mang Thái tuế đi khoe khoang, kết cục ngày thứ hai đi vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, tử nạn.
-Quỷ tài mới ấp Thái tuế.
Chu Văn nhìn kỹ một chút thông tin giới thiệu về Thái tuế, nhớ rõ hình dạng của nó, để tránh ngày sau ấp nó ra, thì thật phiền toái.
Đang chuẩn bị cày Phó bản, trường học lại phát ra thông báo, hết thảy học sinh thầy trò ra thao trường tập hợp, không biết chuyện gì xảy ra.
Đi vào thao trường, Vương Phi cùng các đồng học đều đứng ngay ngắn thành đội ngũ, Lý Huyền đang vẫy vẫy hắn.
Chu Văn vội vàng đi tới, xếp sau Lý Huyền hỏi:
-Lý Huyền, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên tập hợp hết thảy học sinh ở đây vậy?
Loại tình huống này rất ít gặp ở Tịch Dương học viện, học viện chú trọng giáo dục thực tế hơn, nên rất it khi thấy trường hợp tổ chức đại hội tập hợp toàn trường như vậy.
-Ta cũng không biết, đang ngủ ngon, bị thông báo đánh thức, nên cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lý Huyền nói.
Rất nhanh, tất cả thầy trò đều tập hợp, Chu Văn thấy trên bãi tập còn có binh sĩ, trong lòng cảm giác có chút gì quái.
Trong học viện thỉnh thoảng cũng có quân đội, nhưng bọn hắn chủ yếu bảo vệ của chính học viện, hoặc cửa tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, rất khi tập hợp chung với học sinh.
Trong học viện tổ chức đại hội, lại có binh sĩ tham dự, hơn nữa nhìn quân trang của nhưng binh lính kia, tựa hồ hơi khác với binh lính bình thường.
Thường vụ phó hiệu trưởng lên đài giảng vài câu, Chu Văn cùng một đám học sinh mới biết, đại hội học sinh lần này, là tổ chức khen thưởng Thiên Tri Chu chi loạn lần trước, khen thưởng những học sinh có cống hiến.
Chu Văn cũng không để ý lắm, bởi hắn cùng Huệ Hải Phong và Chung Tử Nhã không báo danh, nên trường học không thống kê đến bọn hắn, coi như có ban thưởng cũng chẳng liên quan đến bọn hắn.
Không phải ba người Chu Văn không muốn nhận thưởng, vốn phẩn thưởng chỉ là cộng thêm một điểm học phần, bọn hắn không thiếu học phần mười, lại lười báo cáo, nên quyết định không đi báo danh.
Chung Tử Nhã cùng Huệ Hải Phong đều cảm thấy phiền phức, Chu Văn đối với điểm thưởng cũng không hứng thú gì, cho nên cả ba người đều không đi báo.
Nếu sớm biết được ban thưởng thực tế như vậy, Chu Văn nói cái gì cũng phải đem tên của mình báo danh, bây giờ hắn cảm thấy hơi hối hận.
Chu Văn đang nghĩ ngợi, đã thấy mấy sĩ quan được binh lính hộ tống lên thao trường, Thường vụ phó hiệu trưởng cùng lãnh đạo trường vội vàng đứng dậy, mời sĩ quan lên vị trí chủ vị.
-An Đốc quân, rất đẹp trai!
-Ta học ở đây gần ba năm, đây là lần đẩu tiên nhìn thấy Đốc quân, nhìn ngoài đời còn khí thế anh tuấn hơn trong ảnh nhiều.
-Đấy là ngươi, chúng ta là người Lạc Dương, thường xuyên có thể gặp được Đốc quân đại nhân.
Trong lúc nhất thời học sinh bên trong học viện lập tức rối loạn hẳn lên, An Thiên Tá ở Lạc Dương được coi là Chiến thần, có rất nhiều học sinh lấy An Thiên Tá làm mục tiêu, là thần tượng tu hành.
Trên thực tế, có nhiều học sinh ưu tú chọn trường đại học, có một nguyên nhân lớn bởi đây là trường học nhà An gia, hơn nữa An Thiên Tá cũng tốt nghiệp ở đây.
Chu Văn thấy An Thiên Tá, cũng không cảm thấy đặc biệt gì, chẳng khác người qua đường.
An Thiên Tá cảm giác vô cùng nhạy bén, mặc dù bên trong hơn vạn học sinh, hắn vẫn có thể tìm được vị trí của Chu Văn, có điều hắn không liếc mắt nhìn Chu Văn, tựa hồ trong mắt hắn không có người này.
A Sinh đến, mỉm cười với đám người Chu Văn, chẳng qua nụ cười thoạt nhìn có ý vị thâm trường.
----------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long