Chương 291: Đừng Nói Chuyện
- Ngươi có nguyện ý trở thành người phát ngôn của tộc ta ở nhân gian không? Tộc ta ban cho ngươi vô thượng hào quang, trở thành tồn tại vĩnh hằng, quang diệu tại thế.
Khô lâu một nắm chặt Đồ đằng, đứng vững trên bãi cát trắng, mặc dù chỉ còn một thân khô lâu, nhưng hắn toát ra một miệt thị chư thiên khí phách, làm tâm linh kẻ khác dung động, phảng phất sau lưng hắn có trăm vạn hùng binh tùy tùng, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, có thể san bằng toàn bộ thế giới.
Trong hai mắt Khô lâu có hai đoàn hào quang lóe lên, dường như hai con mắt hắn đang nhìn chằm chằm Chu Văn đang đứng giữa Lữ Vân Tiên và Lục Ngưng.
Thanh âm Khô lâu vang lên, Chu Văn chỉ cảm thấy trong thân thể xuất hiện một cỗ cảm xúc chán ghét, miệt thị, đây rõ ràng là cảm xúc của Vương Chi Thán Tức.
Lữ Vân Tiên và Khương Nghiên đều kinh nghi bất định nhìn Chu Văn và Khô lâu, không biết đây là tình huống như thế nào, dùng kiến thức của họ, căn bản không thể chuyện tình liên quan đến người phát ngôn.
Có điều bọn hắn thấy trên thân Khô lâu phát ra hào quang kinh khủng, như thần linh hàng thế, nguyên bản Đồ đằng bình thường, không có điểm lạ, lúc này hào quang đại phóng, đặc biệt trên mặt Đồ đằng, như một vầng mặt trời, làm người ta không có cách nào nhìn thẳng.
-Văn thiếu gia, ta từng nghe nói, Lục đại anh hùng được truyền thừa bởi sinh vật cường đại, mới có thể trở thành tồn tại như ngày hôm nay, dường như nơi này cũng có cơ duyên tương tự vậy?
Lữ Vân Tiên nói với Chu Văn.
Chu Văn cũng rõ ràng, nơi này tám chín phần tương tự Thánh địa, có thể truyền thừa lực lượng huyết mạch của một chủng tộc, có điều Vương Chi Thán Tức mang cho hắn cảm xúc không tốc, cho nên Chu Văn không định tiếp nhận.
-Tộc ngươi là gì?
Chu Văn không vội vã cự tuyệt, nhìn Khô lâu hỏi.
Thật vất vả mới thấy được đồ án neo thuyền, nếu đây là một tiêu chí của một chủng tộc, Chu Văn rất muốn nghe từ miệng Khô lâu, đây rốt cục thuộc về chủng tộc nào.
-Linh hồn của ngươi nói cho ta biết, ngươi cũng không nguyện ý trở thành người phát ngôn của tộc ta ở nhân gian, thật sự đáng tiếc..Đáng tiếc..
Khô lâu nói xong, hào quang trên người thu lại, Đồ đằng cũng ảm đạm xuống.
Chỉ thấy Khô lâu chậm rãi ngồi xuống, dựa vào Đồ đằng mà ngồi, cúi đầu xuống, khôi phục trạng thái tử vật, trở lại như ban đầu.
-Tại sao dứt khoát như vậy? Ít nhất trả lời ta mấy vấn đề rồi hẵng đi chứ?
Chu Văn thầm phiền muộn, đáp án rõ ràng đang ở phía trước, nhưng hắn không thể moi được câu trả lời, khiến Chu Văn nổi lên xúc động, muốn đáp ứng Khô lâu.
Đương đương đương!
Sau khi Khô lâu tĩnh lặng, đột nhiên quái xe di động, con rối thôi động cánh tay dao động, khiến quái xe chậm rãi chuyển động.
Ba người Chu Văn vội vàng nhảy lên quái xe, hiện tại bọn hắn không biết ở nơi nào, cho nên chỉ có thể dựa vào quái xe, tìm kiếm đường đi.
Lữ Vân Tiên có chút bận tậm quái xe sẽ trở về bên ngoài di tích, có điều quái xe không lui lại tiến tục hướng về phía sâu sa mạc chạy tới.
Sa mạc không lớn như trong tưởng tượng của ba người Chu Văn, thời điểm không đến nửa giờ sau, đã lái ra khỏi sa mạc, tiến nhập vùng núi liên miên.
Mỏm núi trên mặt đất không cao lắm, cao nhất tầm vài trăm mét, không lâu đã tiến gần về phía bầu trời.
Quái xe tiến vào vùng núi, Huyết tơ trùng lại xuất hiện, so với trong đường hầm lúc trước, nhiều hơn rất nhiều, ở đây khắp nơi đều có từng mảnh từng mảnh máu đen cuộn lên núi đá, trên thực tế nó toàn là Huyết tơ trùng.
Sau khi Huyết tơ trùng phát hiện bọn hắn, đều dồn dập bò tới, nhưng con rối không cần thổi nhạc khí bằng đá, những con Huyết tơ trùng không dám tới gần quái xe, chẳng qua tụ tập hai bên đường, như quần chúng tiễn quân đội ra trận vậy.
Đường núi càng ngày càng phức tạp, quái xe thậm chí còn tiến vào trong lòng núi, theo địa tầng biến hóa, Chu Văn quái xe còn tiếp tục đi xuống dưới.
-Nơi này, dường như có chút ấn tượng, giống như trước đó, chúng ta đã tới nơi này, có điều khi đó chúng ta đi trên vách núi, không chú ý đến tình huống phía dưới, ta không dám khẳng định, có phải nơi này hay không?
Lữ Vân Tiên đánh giá hai bên vách đá, thủy triều Huyết tơ trùng, có chút do dự nói.
Lời vừa mới dứt, Lục Ngưng con mắt đột nhiên sáng lên, chỉ về đằng trước nói:
-Không sai, chính là chỗ này, đây là khe nứt gãy lúc ta tiến vào Thạch điện, cây thạch lương kia thông hướng với con đường đi Thạch điện.
Chu Văn và Lữ Vân Tiên nhìn sang, quả nhiên phát hiện, phía trước trên vách đá có một cây thạch lương, tảng đá bên cạnh vách đá và thạch lương, không cùng loại, có màu trắng sáng, hết sức bắt mắt, hình dáng vuông vức.
-Nếu như quái xe đi qua thạch lương không dừng, chúng ta có nên xuống xe hay không? Hiện tại nên quyết định?
Lữ Vân Tiên nhìn Chu Văn và Lục Ngưng nói.
-Từ nơi này xuống xe, có thể trực tiếp tiến vào Thạch điện, tìm được vết nứt gãy mà An phó quan rơi xuống.
Lữ Vân Tiên nhìn về phía Chu Văn, Chu Văn suy nghĩ một chút nói:
-Tìm A Sinh quan trọng hơn, xuống xe ở chỗ này đi.
Nếu mục tiêu của bọn hắn là vết nứt gãy trong Thạch điện, hiện tại dừng ở đây có thể trực tiếp đi vào, không phải tiếp tục ngồi trên quái xe.
Thấy hai người đồng ý xuống xe, Lữ Vân Tiên gật đầu, thời điểm đến gần Thạch điện, trực tiếp dùng hỏa quyền mở đường, đem Huyết tơ trùng phụ cận vách núi thiêu chết, sau đó ba người đạp lên vách núi, rất nhanh tiến đến Thạch điện.
Quả nhiên có một tòa Thạch điện dựa lưng vào núi lọt vào trong tầm mắt, Chu Văn liếc qua chỗ cao nhất của tòa Thạch điện, trên đỉnh Thạch điện, có một bức điêu khắc hình mỏ neo thuyền đứng thẳng, trên mỏ neo thuyền còn khắc khuôn mặt nữ nhân.
Nhưng tình huống phía trước làm cho Chu Văn không có thời gian quan sát bức đồ án mỏ neo thuyền kia, bởi đằng trước Thạch điện, mười mấy người Tửu gia, đều triệu hoán Phối sủng, thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, tựa hồ đang trông chừng đồ vật gì trong Thạch điện.
Bởi vì bọn hắn đều đứng ở trước Thạch điện không nhúc nhích, không phát ra động tĩnh gì, nên trước khi đến Chu Văn không hề phát hiện ra sự hiện hữu của bọn hắn.
Đám người Chu Văn xông lên thạch lương về sau, bọn Tửu gia đều nhìn về phía bọn hắn, trong lúc nhất thời không khí trở nên khẩn trương lên.
-Tửu gia, các ngươi đều là lũ lòng lang dạ sói, nhận chỗ tốt của Đốc quân nhiều như vậy, các ngươi không những phản bội, mà còn mưu hại An phó quan, các ngươi làm thế có xứng đáng làm con người không?
Lục Ngưng nhìn chằm chằm bọn Tửu gia lạnh giọng nói.
Lục Ngưng vừa nói, mười mấy người Tửu gia đều hoàn toàn biến sắc, đều há to miệng, như đang muốn nói điều gì, nhưng hoài nghi lỗ tai mình có bị hỏng hay không, mà hắn không nghe được cái gì, chẳng qua thấy bọn Tửu gia không ngừng nói chuyện, không ngừng xuất hiện khẩu hình, tựa hồ không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ.
-Đừng nói chuyện!
Chu Văn đọc ý tứ khẩu hình đó, hiểu được biểu lộ trên mặt bọn hắn, trong lòng dự cảm không tốt, vội vàng kéo Lục Ngưng, ra hiệu nàng không nói nữa.
Lục Ngưng cũng ý thức được sự tình có điểm lạ, cũng sớm im lặng không nói gì nữa, tuy nhiên lại nghe được thanh âm ầm ầm truyền đến từ bên trong cung điện, như tiếng sét đánh.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long