Chương 322: Địa Đồ
Chu Văn đang nghĩ biện pháp tìm hiểu nội tình Dị thứ nguyên sinh vật bên trong cung điện, có điều chúng nó quá mạnh, Nhân vật tí hon chỉ có thể kiên trì trong thời gian ngắn, không thu được nhiều tin tức về chúng nó.
Có điều Chu Văn không nhụt chí, vẫn không ngừng chiến đấu, tiếp tục nghiên cứu năng lực và tập tính bọn nó, đây không phải hoàn toàn bởi cứu Lão hiệu trưởng, Chu Văn đang nghĩ, nếu như có thể làm bị thương Thần thoại sinh vật này, không biết có thể dùng máu của nó tăng cường thuộc tính bản thân lên 21 điểm không.
Cho nên Chu Văn không cầu giết chúng nó, chỉ hi vọng lấy được máu chúng.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Chu Văn, có được hay không vẫn là ẩn số.
Kén trắng trong chiến xa vẫn không thể đụng được, loại lực lượng Xích chỉ thiên nhai kia, Chu Văn chưa tìm được phương pháp phá giải.
-Lão Chu, ta nghe nói thành Lạc Dương phát hiện một cái Dị thứ nguyên lĩnh vực mới, học viện chuẩn bị một bộ phận sinh viên đến thăm dò đấy.
Lý Huyền hưng phấn nói với Chu Văn.
-Thăm dò Dị thứ nguyên lĩnh vực mới không phải là nhiệm vụ của quân đội sao? Tại sao để học sinh đi thăm dò?
Chu Văn không hiểu hỏi.
Lý Huyền cười nói:
-Dị thứ nguyên lĩnh vực mới là Miếu thành hoàng, Đông khu có rất nhiều loại Dị thứ nguyên lĩnh vực như thế này, trên cơ bản giống nhau, không có nguy hiểm gì.
Chu Văn nghe Lý Huyền nói Miếu thành hoàng, lập tức hiểu rõ tại sao Tịch Dương học viện để học sinh đi thăm dò.
Miếu thành hoàng trong thời cổ đại đều là nơi cung phụng thần thủ hộ địa phương, phù hộ an bình, sau khi trải qua Dị thứ nguyên phong bạo, tại những nơi như Miếu thành hoàng xuất hiện Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Dị thứ nguyên lĩnh vực như Miếu hoàng thành thường không có Dị thứ nguyên sinh vật hoang dại, không tổn thương người tiến vào Miếu thành hoàng, có điều bên trong Miếu thành hoàng đều có một ít Dị thứ nguyên sinh vật đặc thù.
Số Dị thứ nguyên sinh vật này bất tử, nhân loại có khả năng khiêu chiến bọn nó, nếu đánh bại nó, có thể cầm chỗ tốt trong Miếu thành hoàng.
-Miếu thành hoàng tại Lạc Dương mới được phát hiện sao?
Chu Văn nghi ngờ nói.
Loại Cổ thành này ở Lạc Dương kiểu gì cũng có Miếu thành hoàng, nói chung nó dễ bị phát hiện sớm mới đúng.
-Mấy tòa Miếu thành hoàng lớn đã sớm phát hiện từ lâu, bên trong thờ phụng bốn vị đại tướng, truyền thuyết là Hàn Tín, Bàng Sở, Chu Du cùng La Thành hóa thân, hiện tại nơi đó bị quân đội khống chế , người bình thường không có cơ hội đi vào. Hiện tại phát hiện cái Miếu thành hoàng này, Miếu thành hoàng ở ngoại thành, không nổi danh như mấy cái Miếu thành hoàng kia, gần đây mới phát hiện nơi đó biến thành Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Lý Huyền dừng một chút nói thêm:
-Thừa dịp hiện tại Miếu thành hoàng còn chưa bị quân đội khống chế, chúng ta thử đi vào trước xem thế nào?
Bên này Chu Văn không có tiến triển lớn gì, cảm thấy đi xem một chút cũng không tệ, nói không chừng có thể download Phó bản Miếu thành hoàng.
Lý Huyền và Chu Văn vừa tới cửa, đụng phải Vương Lộc, Vương Lộc thấy hai người đi Miếu thành hoàng, cũng thấy hứng thú, nên đi cùng hai người bọn Chu Văn.
Học viện thông báo, sẽ có xe đưa đón học sinh đi thăm dò Miếu thành hoàng, có điều nếu cá nhân hứng thú, có thể tự đi không bắt buộc phải đi xe nhà trường.
Ba người ngồi trên xe, thấy bên trên xe tải lớn còn có mười mấy học sinh khác, mà đây chỉ là một chiếc xe trong đó, đã có mấy chiếc xe khác xuất phát trước, thoạt nhìn không ít không học sinh.
Xe tải đi một đường về phía Tây Lạc Dương, thời điểm gần đi ra khỏi thành Lạc Dương, cuối cùng đã đến Miếu thành hoàng, so với Miếu thành hoàng trong tưởng tượng của Chu Văn còn nhỏ hơn nhiều, nhìn xa xa, đây là một tòa kiến trúc cổ, có hai tòa trắc điện và một tòa chủ điện, trên tấm biển trên chủ điện viết ba chữ Miếu thành hoàng.
Có không ít học sinh đứng bên ngoài Miếu thành hoàng, còn một số thợ săn tự do và thị dân đến đây xem náo nhiệt, ngay cả người đi đường cũng dám đi vào, thoạt nhìn Miếu thành hoàng không có nguy hiểm gì.
-Kỳ quái, tòa Miếu thành hoàng này không thờ phụng ai?
Sau khi ba người tiến vào Miếu thành hoàng, Lý Huyền nhìn một thoáng, có chút kỳ quái nói.
Vương Lộc gật đầu nói:
-Tòa Miếu thành hoàng xác thực quá nhỏ, Miếu thành hoàng bình thường đều thờ một vị danh tướng trong lịch sử làm người thủ hộ, nhưng nơi này lại không có, chỉ thấy trong chủ điện cung phụng một vị Thành Hoàng gia, mà không biết tên vị Thành hoàng này gì?
-Ngay danh tướng cũng không có, chúng ta tới đây có ý nghĩa gì?
Lý Huyền buồn bực nói.
Vốn hắn muốn thử bản lĩnh, xem có thể đánh bại hóa thân danh tướng trong lịch sử không, nhưng ai biết nơi này không cung phụng danh tướng nào.
Một học sinh trong gian điện phụ nghe Lý Huyền nói như vậy, nói một câu:
-Mặc dù nơi này không có danh tướng, có điều trong gian điện phụ thờ phụng Thổ địa gia, các ngươi đi vào lễ bái, nói không chừng có chỗ tốt.
-Chỗ tốt gì?
Lý Huyền hứng thú, lôi học sinh kia lại hỏi.
Bình thường Miếu thổ địa đều thành lập đơn độc, mà Miếu thành hoàng này có công năng của Miếu thổ địa, không biết cái nào chính tông đây.
Quy cách Miếu thổ địa bình thường đều tương đối thấp, cung phụng mỗi Thổ địa, là một vị thần có địa vị tương đối thấp.
Bên trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không động một chút sẽ đạp chân dưới đất, đem tên Thổ địa râu ria lôi ra, thậm chí có một chút yêu quái có thể khi dễ Thổ địa.
Học sinh kia nói:
-Nếu như Thổ địa thấy ngươi thuận mắt, sẽ cho ngươi một tấm bản đồ, dựa theo chỉ dẫn địa đồ, đi đào, nói không chừng đào được bảo vật.
-Lại có chuyện tốt này?
Lý Huyền cực kỳ hưng phấn, thoạt nhìn chuẩn bị vào làm một vố lớn, làm mấy tờ bảo đồ đào chút bảo bối.
Nhưng học kia nói thêm:
-Nhưng mà Thổ địa là thần linh bản địa, phải là người địa phương mới được hắn bảo hộ, bái hắn mới có địa đồ, hơn nữa thời điểm bái lần thứ nhất mới có địa đồ. Hình như Chu Văn và Vương Lộc không phải người địa phương này?
Lý Huyền nghe xong vui vẻ, cười nói với Chu Văn và Vương Lộc:
-Thấy không, người Lạc Dương vẫn có chỗ tốt, ta có hộ khẩu tại Lạc Dương, xin lỗi hai vị.
Ai biết học sinh kia nói với Lý Huyền:
-Lý Huyền ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, mặc dù người Lạc Dương bái đều có địa đồ, có điều thổ địa gia thích nhất trêu người, trong địa đồ chưa chắc đã là bảo vật, có đồng học bái về sau, cầm địa đồ đến địa điểm chỉ định, đào được một đống cứt chó.
-An tâm, Lý Huyền ta, mệnh tốt như vậy, làm sao có thể đào được cứt chó, coi như không đào được đại bảo tàng, ít nhất cũng đào được chút đồ cổ gì đó.
Lý Huyền tràn đầy lòng tin.
Ba người cùng nhau tiến vào Miếu thổ địa, quả nhiên thấy bên trong Miếu thổ địa có một bức tượng lão nhân phúc hậu râu tóc bạc trắng.
Có một thị dân bình thường đến chỗ Thổ địa quỳ lạy, chỉ thấy nam nhân trung niên đang dập đầu xuống đất, sau đó xuất hiện một màn kỳ quái, sau khi nam nhân trung niên ngẩng lên, chỗ hắn dập đầu có một khối thẻ gỗ, phía trên miếng gỗ có một tuyến lộ đồ đơn giản.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long