Chương 36: Cho Đủ Số
Nhân vật tí hon nhặt lấy Khô Cốt tướng quân kết tinh, một cỗ Nguyên khí cường đại lập tức xông vào thân thể Chu Văn, tựa như mũi khoan, cường ngạnh mở ra một con đường vận chuyển Nguyên khí.
Chờ cỗ lực lượng kia dần biến mất, trên màn hình lập tức xuất hiện một thông báo: Hấp thu Khô Cốt tướng quân kết tinh, lĩnh ngộ Truyền kỳ Nguyên Khí kỹ Phá Giáp thương.
Chu Văn đã sớm chuẩn bị sẽ thụ thương, tuy nhiên lại thuận lợi ngoài dự liệu.
Thể xác Phàm thai, bình thường chỉ có thể dung hợp Phàm thai Nguyên Khí kỹ, nếu cưỡng ép dung hợp Truyền kỳ Nguyên Khí kỹ, thân thể sẽ phải nhận trùng kích cực cường đại, nhẹ cũng khiến kinh mạch tổn thương, mà nặng thì chết ngay tại chỗ.
Chu Văn cũng ỷ vào thân thể mạnh hơn Phàm thai bình thường, mà trong trò chơi cũng không sợ chết, mới dám hấp thu Khô Cốt tướng quân kết tinh, không nghĩ tới, quá trình lại thuận lợi như thế, ngoại trừ lúc mở lối lưu chuyển Nguyên khí tướng đối thống khổ, ngoài ra cũng không tạo thành tổn thương cho thân thể.
- Là trong game vốn như thế, hay vẫn là hiệu quả của Mê Tiên Kinh quá kinh người?
Chu Văn cũng không thể xác định được nguyên nhân, thế nhưng suy cho cùng đây cũng là chuyện tốt.
Nhìn thoáng qua tư liệu trong game, Phá Giáp thương là Truyền kỳ Nguyên Khí kỹ nhất đoạn, có điều Phá Giáp thương là Nguyên Khí kỹ dùng thương, cần phải có vũ khí loại thương, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
- Lý Huyền, ra đây cho ta.
Chu Văn định đổi sang Huyệt Ma kiến, xem có thể đánh giết Ngân dực phi nghĩ hay không, ai biết lại đột nghe được tiếng con gái vang lên ngoài biệt thự, đồng thời còn có tiếng chuông cửa không ngừng.
Lý Huyền không cở đây, biệt thự này hiện chỉ có mình Chu Văn hắn.
Mặc dù hắn nghe được tiếng chuông, nhưng người đến tìm Lý Huyền, Lý Huyền lại không có nhà, hắn cũng không có ý ra mở cửa, an vị trên ghế tiếp tục chơi game.
- Lý Huyền, ta biết ngươi ở nhà, nếu ngươi không ra, vậy đừng trách ta không khách khí.
Người kia ấn chuông hồi lâu, vẫn chưa có ý từ bỏ.
Chu Văn chỉ coi như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới, tiếng chuông cửa kia không thể ảnh hưởng tới hắn, hắn vẫn cứ tự mình chơi game.
Chu Văn vốn cho rằng, ấn chán thì người kia sẽ rời đi, thế nhưng ai biết, nữ nhân kia gọi một lúc, rốt cục cũng ngừng lại, nhưng chỉ vẻn vẹn qua hai giây, liền nghe bịch một tiếng, sau đó là hai tiếng ầm vang, nữ nhân kia trực tiếp đạp đổ hai cánh cửa.
Nàng ta vọt thẳng vào biệt thự, thấy phòng khách không có ai, liền trực tiếp lên lầu.
Tựa như rất quen thuộc nơi đây, đi thẳng tới phòng Lý Huyền, cũng không gõ cửa, trực tiếp đá cửa lao vào.
- Lý Huyền, hôm nay ngươi muốn tránh cũng vô dụng.
Thấy trong phòng không có ai, nàng ta tiếp tục đi dọc hành lang, thấy cửa phòng nào đang đóng là lấy chân đạp.
Đạp đến phòng thứ hai, nàng ta liền thấy Chu Văn đang tựa ở đầu giường chơi game.
Nữ nhân thấy có người, đầu tiên cảm thấy vui vẻ, sau đó lại thấy rõ ràng không phải là Lý Huyền, lại lần nữa đầy thất vọng, trừng mắt nhìn Chu Văn hỏi:
- Ngươi ở đây làm gì? Sao ta gọi cả nửa ngày mà ngươi không nghe tiếng?
- Có nghe.
Chu Văn vừa chơi vừa đáp, ánh mắt cũng không hề rời khỏi màn hình.
- Nghe được sao không trả lời?
Nữ nhân kia có chút tức giận.
- Ngươi muốn tìm Lý Huyền, đâu phải tìm ta, ta trả lời làm gì?
Chu Văn thuận miệng nói.
Nữ nhân thầm không thể phản bác, hung ác trừng mắt nhìn Chu Văn:
- Lý Huyền đâu?
- Ra ngoài rồi.
Chu Văn đáp.
- Ta đương nhiên biết là hắn ra ngoài rồi, ý ta là, hắn đi đâu?
Nữ nhân cảm thấy gia hỏa trước mắt thật không biết lễ phép.
- Không biết.
Chu Văn trả lời rất đơn giản, hắn thực sự không biết.
Nữ nhân còn muốn nói gì đó, điện thoại trong túi áo đã vang lên, nàng bắt điện thoại, nói vài câu, dường như có chuyện gấp gáp, lập tức chuẩn bị quay người.
Thế nhưng bước vài bước, lại như nghĩ đến điều gì đó, quay người lại, ba bước tới trước mặt Chu Văn, kéo tay hắn, kéo hắn dậy:
- Ngươi đi theo ta, xem như giúp ta một việc, tốt xấu gì cũng góp đủ nhân số.
- Ngươi là ai? Ta không biết ngươi.
Chu Văn khẽ nhíu mày, muốn hất tay nữ nhân này ra.
- Ngươi có thể ở đây, vậy nhất định là đám hồ bằng cẩu hữu của Lý Huyền, thế mà ngay cả tỷ tỷ của hắn cũng không nhận ra? Ngươi theo Lý Huyền sống phóng túng, cái gì cũng là Lý Huyền cho, giúp tỷ tỷ của hắn làm chút việc cũng có vấn đề sao?
Nữ nhân dường như rất vội, vừa nói vừa kéo Chu Văn ra ngoài.
Chu Văn lập tức có chút nói không ra lời, mặc dù hắn không phải hồ bằng cẩu hữu như nàng ta nói, thế nhưng sự thật là hắn đang ở nhờ nhà Lý Huyền, lời của nữ nhân này, dường như cũng không sai.
- Ngươi bỏ tay ra, tự ta đi được, ngươi cần ta làm gì?
Chu Văn nghĩ một lát, cảm thấy nếu không phải chuyện gì lớn, hắn giúp một chút cũng được, coi như là trả tiền mượn phòng.
Nữ nhân kia nghe vậy cũng không chịu buông tay, vừa đi vừa nói:
- Ngươi yên tâm, kéo ngươi tới chỉ để góp đủ quân số, ta cũng không hy vọng ngươi có thể làm gì, chỉ cần ngươi không gây thêm phiền phức là được.
Ngay cả tên gọi của nàng ta là gì cũng không biết, Chu Văn bị tỷ tỷ của Lý Huyền kéo ra khỏi biệt thự.
Dừng lại trước một chiếc moto dừng trước cửa, trực tiếp đen nón bảo hiểm treo trên tay ga, vứt cho Chu Văn, sau đó tự nhảy lên:
- Lên đi.
Chu Văn thấy nàng đi ủng ngắn, quần jean cân xứng, dàng người cao gầy, tóc dài tùy ý rối tung, thoạt nhìn có chút anh khí xinh đẹp, so với những nữ nhân mà hắn từng thấy, xác thực rất khác biệt.
Có điều Chu Văn cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt, sau khi đội mũ bảo hiểm liền ngồi sau lưng tỷ tỷ Lý Huyền.
- Ngồi chắc đấy.
Bởi vì chỉ có một cái mũ bảo hiểm, cho nên sau khi nhường cho Chu Văn thì bản thân nàng ta cũng không đội, chiếc moto nhanh chóng lao đi, tóc nàng theo gió bay lượn, thỉnh thoảng phủ lên người Chu Văn.
Trên đường Lạc Dương, thỉnh thoảng còn thấy từng đám cường giả cưỡi đủ loại sinh vật dị thứ nguyên ra ngoài, cảnh này ở Quy Đức phủ tương đối ít thấy.
Xe cộ cùng Phối sủng đều có đường riêng, cảnh tượng quỷ dị mà lại dị thường hài hòa.
Vị trí của Phối sủng trong Liên bang ngày càng quan trọng, rất nhiều việc mà nhân loại cùng máy móc hỗ trợ không làm được, đều phải cần Phối sủng làm phụ trợ.
Có được Phối sủng mạnh mẽ, không chỉ có thể giúp bản thân mạnh hơn, cũng có thể phục vụ cho cộng đồng nhân loại.
Nữ nhân lái moto rất nhanh, không ngừng xuyên qua dòng xe cộ, thoạt nhìn vô cùng mạo hiểm, tuy nhiên lại dị thường cân bằng, chưa từng xuất hiện tình huống nào nguy hiểm.
Chu Văn ngồi đằng sau, hai tay còn cầm điện thoại tiếp tục chơi game, cũng may là nữ nhân này lái xe rất ổn, không ảnh hưởng tới kỹ thuật cùng phát huy của hắn.
Lý Vị Ương lái xe một hồi, từ đầu tới cuối không hề cảm thấy cái tay nào để trên lưng, thầm thêm mấy phần hảo cảm với Chu Văn.
Nàng vốn luôn không có cảm tình gì với đám hồ bằng cẩu hữu của đệ đệ mình, lần này nếu không phải cần gấp, cũng sẽ không kéo Chu Văn qua cho đủ số, vốn cho là Chu Văn sẽ thừa cơ hội ngồi sau mà quang minh chính đại ôm eo nàng, thế nhưng một mực không thấy Chu Văn có động tác, ngay cả thân thể cũng không cả tiếp xúc, hẳn là cố ý duy trì khoảng cách.
“Không nghĩ tới, trong số bạn của Lý Huyền, lại có một tên biết liêm sỉ như vậy.” Lý Vị Ương thầm nghĩ, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Chu Văn phía sau, vừa nhìn xuống, một chút hảo cảm vừa dâng lên lập tức tan thành mây khói.
Nàng vốn cho rằng Chu Văn là một kẻ có phong độ thân sĩ, nào biết vừa quay xuống nhìn, đã thấy Chu Văn còn cầm điện thoại chơi game, hơn nữa còn chơi quên trời quên đất, xem cái mặt tập trung kia, dường như hận không thể nhảy vào trong màn hình vậy.
“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, bạn của Lý Huyền, sao có thể có thân sĩ.”
Lý Vị Ương thầm tự giễu.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân