Chương 410: Cửu Phách Ma Đao (2)
Mặc dù sau khi một vài người nghe thấy Bùi Tuyên nhắc nhở, lập tức đứng lên chạy ra ngoài, vẫn còn một vài tộc nhân khác xụi lơ trên mặt đất, xin giúp đỡ từ người xung quanh: "Ta, chân ta không có sức, không bò dậy nổi, dẫn ta chạy cùng đi!"
Nghe vậy, có người lập tức hất người thân ra, bỏ trốn mất dạng; nhưng cũng có một vài người quan hệ tốt, hoặc là phụ mẫu chí thân không nỡ lòng nào, kiềm chế sự sợ hãi đỡ người này trên lưng, chậm rãi đi từng bước ra ngoài.
Bọn họ chạy ra phòng khách, vô thức muốn đuổi theo đám người gia chủ, nhưng đưa mắt nhìn quanh, đâu còn bóng dáng đám người Bùi Tuyên nữa?
Lúc này, Bùi Tuyên cùng mấy tên gia lão đã tránh tầm mắt mọi người, áp sát chân tường nhanh chóng chạy đến hoa viên nhỏ ở phía sau!
Nơi đó có một mật đạo chỉ có gia chủ Bùi thị và tâm phúc mới biết được, có thể đi thẳng ra ngoài thành.
Bọn họ phải dùng tông tử Bùi thị đang chạy tán loạn khắp nơi để trì hoãn thời gian, giúp mình kịp chạy trốn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ lao vào một cánh cửa hồ lô khắc hoa.
Phía sau cửa bóng cây san sát, hòn non bộ đứng thẳng bên bờ Hồ Thạch, u tĩnh xinh đẹp.
Chỉ là bây giờ không ai có tâm trạng thưởng thức, vừa chạy vừa cảnh giác thỉnh thoảng quan sát sau lưng: "Nhanh! Mật đạo ở ngay phía trước."
"Cũng may những tu sĩ Trúc Cơ kia không đuổi theo!"
"Tên khốn Bùi Lăng này, rốt cuộc đã trêu chọc kẻ địch mạnh gì?! Sau khi chạy ra Lộc Tuyền thành, toàn bộ chúng ta đều phải mai danh ẩn tích!"
Đám người chen chúc ở mật đạo bên bờ Hồ Thạch, lo lắng chờ đợi thời khắc cơ quan mở ra, đám người Bùi Tuyên ngươi một lời ta một câu, dựa vào đó để xoa dịu tâm trạng lo lắng không yên.
Đang nói chuyện, cơ quan chưa mở ra, mặt đất dưới chân bọn họ đã chảy ra máu tươi cuồn cuộn.
"Ừm?" Bùi Tuyên khẽ giật mình, lập tức phát hiện không đúng, đang chờ co cẳng bỏ chạy nhưng trong đầu lại thấy choáng váng.
Trong chốc lát, chờ hắn ta tỉnh táo lại đã xuất hiện ở bên bờ huyết trì!
Huyết trì này khoảng mấy trượng vuông, bên trong tràn đầy máu tươi sền sệt, đậm đặc, mùi máu tanh đập vào mặt!
Dường như phát hiện sinh linh đến đây, huyết trì vốn bình tĩnh đột nhiên sôi trào cuồn cuộn, chẳng mấy chốc một thanh trường đao như thể rắn chia ra làm hai từ từ bay lên ở giữa ao máu!
Tạo hình của cây đao này đơn giản mộc mạc, thân đao lại có vẻ cực kỳ hoa lệ như màn trời đêm hè, tô điểm vô số ngôi sao óng ánh trong hoàng hôn thâm thúy, ngoài ra lại có chín đạo huyết văn quấn quanh, cao ngạo, ưu nhã, hung ác, sát khí quanh quẩn, trong mơ hồ truyền đến cảm giác cuồng bạo.
Trong lòng đám người Bùi Tuyên vô cùng hoảng sợ, cây đao này vừa xuất hiện còn chưa nhằm vào bọn họ, người xung quanh đã gần như không thở nổi.
Hơn nữa, đây không phải là đao của Bùi Lăng sao?
Tại sao lại ở chỗ này!
Sau khi nhận ra Cửu Phách Đao là đồ của Bùi Lăng, một gia lão nhíu mày đang chuẩn bị mở miệng quát lớn, để Bùi Lăng buông bỏ sự áp chế với bọn họ, còn chưa mở miệng nói đã thấy đao quang lóe lên...
Phanh phanh phanh phanh phanh...
Chỉ trong nháy mắt, chín bộ thi thể ngã lăn xuống tại chỗ!
Ba bộ trong số đó không có chút vết thương nào, chỉ có một vết đỏ bừng ở cổ họng, một đao mất mạng, chết vô cùng nhanh chóng, thậm chí đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì; còn có ba bộ, đầu tiên là ngón tay, con mắt, lỗ tai, cái mũi rơi xuống đầy đất... Sau đó mới là toàn bộ thân thể, sau khi trơ mắt nhìn mình bị phân xác mới chết dưới đao!
Ba bộ cuối cùng thê thảm nhất, thoạt nhìn như người tàn tật lại như thịt băm, rơi lả tả trên mặt đất, có một loại gọn gàng quỷ dị.
Thấy tình cảnh này, Bùi Tuyên và một gia lão còn sót lại như rơi vào hầm băng, sợ vỡ mật!
"Chủ nhân... Chủ nhân của ta ở đâu?" Trong Cửu Phách Đao lơ lửng giữa không trung vang lên một giọng nói lạnh băng.
Sắc mặt Bùi Tuyên và gia lão tái mét, không nhúc nhích cũng không dám trả lời.
Phốc phốc...
Không nhận được câu trả lời mong muốn, Cửu Phách Đao ánh lên đao quang, hai cái xác cuối cùng ngã xuống.
Trong thân đao truyền ra một giọng nói vô cùng đau khổ: "Chủ nhân bị giấu rồi! Ta... Ôi ôi... Ta nhất định phải... Nhất định phải tìm ra chủ nhân!!!"
Đột nhiên giọng nói biến đổi, khàn cả giọng hô: "Không nói chủ nhân ở nơi nào, các ngươi đều phải chết! Đều chết cho ta!!!"
"A..." Ngay sau đó, trong thân đao lại đổi thành một giọng nói vô cùng quyến rũ, khẽ than nhẹ, "Rất muốn... Ừ... Rất muốn chủ nhân... Rất muốn được chủ nhân nắm trong tay, ôm vào trong ngực yêu thương... Còn muốn... Muốn uống máu chủ nhân... Ừ..."
Trong giây lát, thân đao rung động phát ra từng tiếng đao minh sắc nhọn, một giọng nói nổi giận xen lẫn sự điên cuồng vô tận gầm thét: "Đi tìm! Tất cả đều đi tìm! Bây giờ chủ nhân cần ta! Không tìm thấy chủ nhân, vậy giết sạch tất cả mọi người!!!"
Đám người Bùi Tuyên đều phơi thây ngay tại chỗ, nhưng hồn còn chưa tán đi, chẳng mấy chốc đã hóa thành Trành Quỷ mới sinh trong tiếng đao linh gào thét, bay ra nơi đây, đi tìm kiếm Bùi Lăng trong phủ...
Lòng đất, không gian màu xám.
Thi thể tu sĩ áo bào xanh còn chưa khô vết máu, năm người còn lại nhìn qua Bùi Lăng, toàn thân lạnh lẽo, đây là Thiên Đạo Trúc Cơ!