Chương 471: Chờ đợi đã lâu (2)
Khuôn mặt nữ tư này hoa nhường nguyệt thẹn, đúng là hoàn mỹ không một tì vết, trông nàng hào hoa phong nhã, mỗi một hành động, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến người ta nhớ thương như si như say.
Gia chủ Mai thị chỉ cảm thấy cứ nhìn nàng như vậy, cho dù lập tức chết đi cũng đáng.
Vào lúc này, hắn ta si ngốc nhìn đối phương, nghe theo sự phân phó của nàng, dẫn đám người Bùi Lăng đi vào cạm bẫy. Đột nhiên, gia chủ Mai thị thấy vầng sáng tuyệt thế giai nhân trên người nữ tu này biến mất. Dáng vẻ nàng càng ngày càng bình thường, càng ngày càng dung tục, thậm chí trên mặt bắt đầu mọc lông đen, trên thân thể thì xuất hiện từng bọc mủ...
Gia chủ Mai thị lập tức bị dọa đến run rẩy!
Chợt toàn bộ đầu óc hắn ta tỉnh táo, sắc mặt thay đổi!
Đã xảy ra chuyện gì?
Chưa nói đến việc hôm qua hắn ta lại để những người kia tiến vào bảo, còn đưa bọn họ đến mật thất mà lão gia chủ đang bế quan, mặc cho bọn họ ra tay với lão gia chủ...
Sau khi kịp phản ứng, gia chủ Mai thị vội vàng quay đầu, nói với Bùi Lăng: "Bùi mạch chủ, có..."
Phốc!
Một tia ô quang hiện lên, gia chủ còn chưa nói hết lời, trên cổ đã xuất hiện một đạo tơ máu.
Chẳng mấy chốc, tơ máu nhanh chóng trở nên lớn hơn, đầu lâu nhanh như chớp lăn xuống, trong lồng ngực bắn ra một luồng máu nóng!
Con ngươi Bùi Lăng co rụt lại, lập tức nhìn theo phương hướng kia. Chỉ thấy mấy bóng người áo bào trắng cài kim quan chậm rãi đi ra từ trong căn phòng cách đó không xa.
Người cầm đầu mày đẹp mắt phượng, mặt như ngọc.
Trong đôi mắt hắn ta sáng ngời, tóc dài rối tung, đeo một cái băng trán có kiểu dáng vô cùng phức tạp hoa lệ.
Trên băng trán khảm nạm một viên đá quý màu vàng óng lớn khoảng ngón cái, ánh sáng mờ ảo rực rỡ.
Linh cơ cả người thuần túy, khí tức hơi dao động, mơ hồ để lộ ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
"Bùi mạch chủ, ta đợi đã lâu!" Hoắc Triệu Cảnh từ tốn nói.
"Người Thiên Sinh giáo?" Bùi Lăng nghiêm nghị hỏi, bình tĩnh bảo vệ Kim Tố Miên ở sau lưng, người tới có thực lực cực mạnh, Kim Tố Miên không đỡ được một chiêu của đối phương!
"Xuân Đàn Thiên Sinh giáo, Hoắc Triệu Cảnh." Hoắc Triệu Cảnh trả lời, mấy tên đồng môn sau lưng lập tức tản ra, bao vây hai người Bùi Lăng vào trong.
Hoắc Triệu Cảnh đánh giá Bùi Lăng, sát ý quanh người bừng bừng phấn chấn, từ tốn nói: "Bùi mạch chủ, ngươi là thiên kiêu kiêm mạch chủ mới lên của Trọng Minh tông, tính toán ra cũng cùng một cấp bậc với ta, có tư cách nói chuyện ân tình với ta. Lúc đầu, ta không muốn đối địch với người như ngươi."
"Nhưng ngươi không nể mặt ta!"
"Giết người của ta thì phải chuẩn bị sẵn sẽ phải chôn cùng!"
Nghe thấy đối phương là Hoắc Triệu Cảnh, Bùi Lăng thầm nghĩ đúng như dự đoán, đệ tử Thiên Sinh giáo lại là Trúc Cơ hậu kỳ, trong điều kiện hiện tại, người phù hợp điều kiện nhất chỉ có mình Hoắc Triệu Cảnh!
Nhưng hắn không ngờ Hoắc Triệu Cảnh này lại to gan như thế, dám chui vào địa vực Trọng Minh tông, ra tay với Mai thị thuộc sự quản lý của Trọng Minh tông, đã sớm bố trí mai phục chờ hắn ở trong này.
"Nhiều lời vô ích, ba vị sư đệ sư muội kia của ngươi cũng không cho ta mặt mũi." Bùi Lăng lạnh nhạt nói, Cửu Phách Đao đã ra khỏi vỏ, bên hắn gặp mai phục, chắc chắn bên hai vị sư đệ kia cũng sẽ gặp rắc rối, phải nhanh chóng quay về tụ hợp!
Vừa thấy Cửu Phách Đao của Bùi Lăng, đôi mắt Hoắc Triệu Cảnh lập tức sáng lên, hắn ta tinh thông luyện khí, vừa nhìn đã biết chắc chắn cây đao này của đối phương là đồ của người có tiếng, vật liệu và công nghệ không có chỗ nào không phải thứ vô cùng tinh diệu, đạt đến một loại cực hạn nào đó.
"Đao tốt!" Hoắc Triệu Cảnh không khỏi khen một tiếng, sau đó nhe răng cười, đao tốt thế này là thiên ý muốn đưa cho hắn ta!
Nghĩ đến đây, Hoắc Triệu Cảnh đang muốn ra tay, đã thấy Bùi Lăng chém xuống một đao!
Xoạt!
Đao khí huyết sắc như thác nước đổ thẳng xuống, khí thế sắc bén.
Hoắc Triệu Cảnh cười lạnh, lập tức không tránh không né, đánh một chưởng về phía đao khí.
Một chưởng ấn to lớn màu vàng nhạt khí thế cực thịnh đập vào mặt đao khí.
Oanh!!!
Đao khí và chưởng kình chạm nhau, ầm vang nổ tung!
Sóng khí cường đại khiến đệ tử Thiên Sinh giáo xung quanh liên tiếp lui lại, khó mà đứng vững.
Kim Tố Miên đứng sau lưng Bùi Lăng, phần lớn xung kích đều do Bùi Lăng ngăn cản, nhưng cũng bị kình khí tràn lan ra đập vào khuôn mặt đau đớn.
Một chiêu này, thoạt nhìn đối phương cân sức ngang tài.
Nhưng trên thực tế hai người đều chỉ thăm dò, cũng không lấy ra hết sức lực.
Thấy bây giờ không còn cách nào, ánh mắt Bùi Lăng nhìn qua Hoắc Triệu Cảnh lập tức trở nên tĩnh mịch.
Ngay sau đó, Hoắc Triệu Cảnh đang muốn tiếp tục ra tay, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên dinh dính nặng nề, dường như cả người đã bị kéo vào một khu vực đầm lầy, dần ngạt thở ngột ngạt, ngay cả hành động nhấc một cánh tay cũng tốn rất nhiều sức lực.
Tu vi của hắn ta từ Trúc Cơ hậu kỳ rơi xuống Trúc Cơ trung kỳ!
Hoắc Triệu Cảnh lập tức thay đổi sắc mặt, đây không phải pháp thuật, càng giống thần thông hơn!
Nhưng sao Trúc Cơ kỳ lại có thể nắm giữ thần thông?
Hắn ta không kịp hiểu rõ vấn đề này, chỉ thấy Bùi Lăng lại chém xuống một đao, liên tiếp có chín đạo đao khí chém về phía hắn ta.