Chương 588: Mộ phần lẻ loi trong rừng
"Tam công tử, hình như Tam thiếu phu nhân đã nghỉ ngơi, chúng ta có nên đi..." Gã sai vặt còn chưa nói hết câu, Kế Thừa Long đã giận tím mặt giơ chân mắng to: "Lẽ nào lại như vậy! Lão tử bận rộn ở bên ngoài cả một ngày mới trở về, nàng chẳng những không đau lòng, lại còn mặt nặng mày nhẹ với lão tử... Con mẹ nó hiền lương thục đức, lừa cưới lừa đến trên đầu lão tử!"
Nói xong, đẩy gã sai vặt đang nâng đỡ ra, đi thẳng đến tú lâu, trong miệng hùng hổ, "Hôm nay lão tử nhất định phải bắt nàng hầu hạ..."
Gã sai vặt "ôi", "ôi" hai tiếng, còn chưa kịp ngăn cản chủ nhân say khướt, đã trơ mắt nhìn hắn ta đi vào bên trong tú lâu.
Nếu nhìn vào lúc ban ngày, tú lâu kia có thể gọi là rường cột chạm trổ, điêu mây khắc phượng, vô cùng hoa lệ.
Nhưng lúc này hoàng hôn đã buông xuống, trong tú lâu đen nhánh không có chút ánh đèn nào, cũng không có chút tiếng động này, dù biết nữ chủ nhân và cả thị nữ đều ở bên trong, vẫn có cảm giác đáng sợ không diễn tả được.
Vốn gã sai vặt muốn đuổi theo chủ nhân vào bên trong, chỉ là nghĩ đến vẻ mặt lạnh băng của nữ chủ nhân, xưa nay không thích người ngoài tự tiện xông vào tú lâu này, do dự mãi, cuối cùng thu chân lại, chỉ tìm một góc hẻo lánh trông coi ở bên ngoài.
Sau khi Kế Thừa Long xông vào tú lâu, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đen kịt một màu, tối tăm im ắng như hư vô, trong lòng càng bực mình.
"Dám giả chết với lão tử, lão tử dọa chết ngươi!" Vốn Kế Thừa Long định la to ép thê tử đi ra gặp nhau, nhưng đột nhiên suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng, hắn ta lại lập tức thu lại tất cả tiếng nói, dựa theo trí nhớ để sờ soạng lên lầu, muốn dọa thê tử một lần.
Bởi vì uống nhiều rượu, vốn lúc này cũng không tỉnh táo lắm, trong bóng tối tĩnh mịch này, hắn ta mê man cũng không biết đi như thế nào, cũng không biết đi được bao lâu, trong mông lung Kế Thừa Long đột nhiên giật mình một cái, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Cùng lúc đó, hắn ta nhìn thấy trước mắt xuất hiện một điểm ánh sáng nhạt, thế là vô thức lần theo nguồn sáng đi đến.
Sau khi chậm rãi đi từng bước được một quãng, trước mắt Kế Thừa Long rộng mở trong sáng, hắn ta phát hiện mình lại đi ra từ trong một khu rừng rậm rạp.
Trước mắt là một mảnh đất trống.
Trên đất trống có một cái gò nhỏ lẻ loi trơ trọi, nhìn kỹ trước gò nhỏ có dựng thẳng một tấm bia đá, bên trên viết "Kế Sương Nhi chi mộ", rõ ràng là một miếng mộ bia!
Sau khi nhận ra được điểm ấy, Kế Thừa Long lập tức sợ hãi.
Không phải mình trở lại trong phủ rồi sao?
Không phải muốn đi tìm thê tử để gây sự sao?
Tại sao lại xuất hiện trong rừng rậm, lại đi tới trước một ngôi mộ lẻ loi này?
Hơn nữa, Kế Sương Nhi... Kế Sương Nhi là ai?
Nghĩ vậy, Kế Thừa Long đột nhiên nhớ tới, Kế Sương Nhi... Kế gia đại tiểu thư! Muội muội cùng phụ cùng mẫu với hắn ta!
Một năm trước, muội muội này vừa đính hôn, dì thương tiếc sau này nữ hài tử xuất giá sẽ không tiện đi lại với tộc mẫu, cố ý bẩm báo tổ mẫu, đón nàng về ở, sau đó...
Đúng!
Sau đó muội muội mất tích trên đường trở về!
Kéo theo cả một nhóm quản sự và hộ vệ đắc lực của Kế gia!
Nhưng điều quỷ dị là, trên dưới Kế gia, bao gồm cả người dì đón Kế Sương Nhi đến ở lại không có bất kỳ người nào phát hiện vấn đề.
Cứ như chưa từng có Kế Sương Nhi này!
Bây giờ mình chợt đi tới trước mộ phần Kế Sương Nhi.
Nghĩ đến đây, Kế Thừa Long lập tức đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa sợ đến mức kêu thành tiếng ngay tại chỗ.
Hắn ta vội vàng che miệng của mình, không thể kêu lên!
Ai biết tiếng kêu này có thể hấp dẫn thứ không sạch sẽ đến đây không?
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, hắn ta lập tức cẩn thận lùi lại sau lưng.
Lùi đến vị trí hoàn toàn không thấy phần mộ, Kế Thừa Long tùy tiện chọn một phương hướng, co cẳng bỏ chạy!
Cứ chạy mãi không biết qua bao nhiêu đường, chạy đến khi mình đã rơi vào tình trạng kiệt sức, hắn ta mới thở hổn hển dừng lại.
Quá tà môn!
Sau khi về đến trong nhà, nhất định phải lập tức bẩm báo phụ mẫu trưởng bối về việc của Kế Sương Nhi!
Không không không, Kế gia không có tu sĩ, chỉ sợ không xử trí được tà ma.
Đến phủ thành chủ bẩm báo!
Thông qua phủ thành chủ mới có thể mời đến những Tiên sư nghe đồn có thể dời núi lấp biển, hái trăng bắt sao, đến Kế phủ tác pháp trừ tà, nếu không Kế gia này, không, hắn ta không dám tiếp tục ở lại Lam Kha thành nữa...
Nghĩ đến đây, Kế Thừa Long lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lập tức cứng đờ: Lúc này mộ bia Kế Sương Nhi đang đứng cách hắn ta không xa.
Hắn ta vừa chạy nhiều con đường như vậy, lại lần nữa trở về vị trí cũ!
Kế Thừa Long hoảng sợ muốn chết, cũng mặc kệ hiện tại mình còn chưa khôi phục khí lực, vội vàng đứng dậy, lại tìm một phương hướng điên cuồng chạy trốn.
Nhưng cũng giống như trước đó, mặc kệ hắn ta chạy bao lâu, mặc kệ hắn ta chạy hướng nào, chỉ cần dừng lại một cái sẽ lập tức trở về trước mộ phần Kế Sương Nhi.
"Muội muội... Muội muội... Ta là ca của ngươi, ta là ca ca ruột của ngươi!"