Chương 593: Chung lâm mộc cùng vui (2)
Lúc này hoàn toàn không quan tâm chỉ điên cuồng chạy trốn, dù đâm đầu vào thân cây hoặc là trong bụi gai, cũng không có thời gian kêu lên đau đớn, mà không ngừng đứng lên tiếp tục chạy.
Dù vết thương chồng chất cũng như không có cảm giác.
Trong lòng hắn ta hoảng sợ muốn chết, đã liên tục mấy buổi tối!!!
Chỉ cần đêm xuống, hắn ta sẽ xuất hiện trước mộ phần Kế Sương Nhi.
Càng quỷ dị hơn là, vừa đến ban ngày, hắn ta sẽ không nhớ rõ cái gì hết, chỉ cảm thấy đặc biệt mỏi mệt.
Chỉ có đến buổi tối, sau khi thấy mộ bia của Kế Sương Nhi, hắn ta mới có thể nhớ lại tất cả những ngày qua.
Cứ chạy về phía trước, Kế Thừa Long rơi vào tình trạng kiệt sức, không thể không ngã ngồi trên mặt đất.
Vào thời khắc này, "Kế Sương Nhi chi mộ" yên tĩnh đứng sừng sững cách hắn ta không xa.
Kế Thừa Long cười thảm, đã không còn cả sức lực liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
"Đây, đây là nơi nào?!" Vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng nghi ngờ.
Kế Thừa Long lập tức như bị thứ gì đó cắn một cái, quay đầu nhìn lại, phát hiện rõ ràng là thứ huynh Kế Thừa Vân của mình.
Buổi tối hôm nay, không chỉ một mình hắn ta đi đến trước mộ phần Kế Sương Nhi!
...
Sáng ngày hôm sau, Bùi Lăng được một đám U Hồn thị nữ cung kính dẫn đường, rời khỏi Triêu Na hành cung.
Vừa rồi sắp chia tay, Lệ sư tỷ lại đưa cho hắn một đống lớn thiên tài địa bảo và đủ loại đan dược tu luyện.
Hiện tại, trên người hắn có rất nhiều tài nguyên, trong thời gian ngắn căn bản dùng không hết!
Trong lòng Bùi Lăng rất cảm động: "Không tệ!"
"Tốt nhất sau này mỗi ngày đều như vậy, không cần ra ngoài vất vả làm nhiệm vụ, cũng không cần phải lo lắng tài nguyên không đủ dùng..."
"Chỉ cần mỗi ngày song tu với sư tỷ, hắc hắc hắc hắc hắc..."
"Ầy, hình như lại có cảm giác được bao nuôi?"
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng không khỏi mỉm cười.
Dù sao hiện tại cũng không ai biết việc này...
Hơn nữa, dù chuyện có quan hệ mờ ám với Thánh Nữ Thánh tông này truyền đi cả thiên hạ đều biết, cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Trên đường về Thúy Lỗi sơn, Bùi Lăng mới nhớ tới còn chưa giải thích việc nữ thi với Lệ Liệp Nguyệt.
Thế nhưng, sư tỷ đã không hỏi, mặc kệ còn chưa nghe nói đến hoặc là đủ tin tưởng hắn, sau khi Bùi Lăng suy nghĩ cho rằng mình cũng không cần chủ động nhắc tới.
Lúc nghĩ vậy cũng đã đến động phủ.
Sau khi mở cửa đi vào bên trong, Bùi Lăng lại che giấu khí tức đi đến chính đường.
Đã thấy phía trên chính đường, Ngọc Tuyết Chiếu lấy hình tượng của hắn ngồi ở chủ vị, phía dưới đã đổi hai tên đệ tử một mạch Kiêm Tang khác, đang khoanh tay nghe dạy bảo.
Bùi Lăng đứng bên cạnh nhìn một lát, phát hiện lúc này Ngọc Tuyết Chiếu đang chỉ điểm một vài việc liên quan đến tu luyện, cũng có lý lẽ rõ ràng, hoàn toàn không nghe ra chút vấn đề nào.
Thoạt nhìn thật sự có chút dáng vẻ của mạch chủ.
Thấy không xảy ra chuyện gì, Bùi Lăng trở về phòng tu luyện tiếp tục tu luyện.
Hắn vừa rời đi không lâu, khó khăn lắm Ngọc Tuyết Chiếu mới đọc xong tâm đắc tu luyện Nhân tộc sao chép từ chỗ u Dương Tiêm Tinh, cũng mặc kệ hai tên đệ tử phía dưới có nghi ngờ chút nào không, phân phó: "Ta còn có việc, hôm nay chỉ điểm các ngươi đến đây thôi."
"Dập đầu năm trăm cái rồi lui ra đi."
"Vâng!" Hai tên đệ tử một mạch Kiêm Tang vội vàng nói.
Cộp cộp cộp...
Trong chốc lát, tiếng dập đầu gọn gàng vang dội vang vọng rất lâu ở trong chính đường.
Phía trên chủ vị, Ngọc Tuyết Chiếu ỷ vào có huyễn thuật che đậy không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình vào lúc này, nó ngửa bụng lăn qua lăn lại trên ghế ngồi rộng rãi, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Nhân loại ti tiện đối mặt với huyết mạch Thanh Yếu cao quý như nó, sẽ phải ngoan ngoãn dập đầu như vậy!
Đáng tiếc, một mạch Kiêm Tang có quá ít đệ tử.
Lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy người như thế đến dập đầu với nàng.
Phải tìm cơ hội nói với u Dương Tiêm Tinh một tiếng, giảm độ khó nhiệm vụ kiểm tra của bản mạch xuống, sẽ chiêu mộ được nhiều nhân loại ti tiện hơn... Có thể chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử thì cứ chiêu mộ bấy nhiêu...
Sâu trong nội môn.
Một tòa lầu các bạch cốt xây trong núi, rèm châu nửa cuốn, rèm tơ lay nhẹ, Chu Diệu Ly ngồi xếp bằng trên vân sàng, đang chuyên tâm tu luyện.
Vào lúc này, một cái Bạch Cốt linh đang phát ra tiếng động trong trẻo ở cách đó không xa.
Nàng khẽ nhíu mày, sau khi chậm rãi phun ra một ngụm khí tức nóng bỏng màu đỏ, dần thu công đứng lên.
Sau khi rời khỏi phòng tu luyện, xuyên qua một hành lang lát từ xương người, vừa đi xuống thang lầu thấy một nam tử trung niên cẩm bào đai ngọc ngồi ngay ngắn trong phòng khách rộng rãi.
"Chuyện gì?" Chu Diệu Ly nhìn người nọ, động tác xuống lầu hơi khựng lại, chợt thản nhiên như không có việc gì đi xuống, bình tĩnh hỏi.
Vẻ mặt nam tử trung niên lạnh nhạt, nói: "Chủ gia có phân phó."
"Lệ Liệp Nguyệt đã Kết Anh thành công, lão tổ Lệ thị tự mình bàn bạc với phu phụ Tông Chủ, quyết định một tháng sau sẽ tổ chức đại điển lên ngôi Thánh Nữ."
Sắc mặt Chu Diệu Ly không có quá nhiều thay đổi.
Từ rất lâu trước kia nàng đã có dự cảm này.
Lần trước trên đường đến Lộc Tuyền thành bị Lệ Liệp Nguyệt lấy một địch hai, sau đó bị trọng thương, trong lòng càng hiểu rõ ngày mình thất bại sẽ không quá xa...