Chương 892: Hồn phi phách tán
Sau đó là rất nhiều tán tu ra trận, đều ngã xuống từ không trung...
Thấy thế, tất cả mọi người nhận ra nơi đây cấm bay.
Dù là pháp bảo phi hành hay bản thân tu sĩ phùng hư ngự phong, đều không có tác dụng trên hòn đảo này.
Hơn nữa, lúc Bùi Lăng và đám tu sĩ Kết Đan kỳ muốn dùng thần niệm kiểm tra cả đảo, lại phát hiện nơi đây còn hạn chế thần niệm, căn bản không thi triển ra được!
Sau khi quan sát sơ qua cảnh vật xung quanh một lượt, có mấy tán tu rơi xuống trước tiên đã không kịp chờ đợi đi vào sâu trong đảo, muốn nhanh chóng tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng bóng dáng của bọn họ vừa mơ hồ trong mây mù, trong nháy mắt đã đổ rạp xuống như lúa bị cắt đổ.
Thấy tình cảnh này, tán tu khác đều thay đổi sắc mặt, mặc dù tu vi những người kia chỉ là Luyện Khí, nhưng chết quá đột ngột, hoàn toàn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì!
Trong chốc lát, tất cả tán tu đều không dám tùy tiện rời khỏi chỗ này, ánh mắt nhìn sang người của ba môn phái lớn.
Chú ý tới một vài tán tu đều nhìn về phía Bùi Lăng, mấy lô đỉnh Liễu Tử Miên lập tức tỏ ra khinh thường.
Cơ duyên này là thiên ý sắp xếp cho chủ nhân của các nàng, những tán tu ti tiện bẩn thỉu như chó này cũng xứng chạm vào?
Chết cũng là đáng đời!
Huống chi, người vi phạm thiên ý không chết thì ai chết?
Chỉ có điều, nghĩ thì nghĩ như vậy, lúc này Bùi Lăng không mở miệng, tám lô đỉnh cũng cũng không dám nói câu nào.
Vào lúc này, Bùi Lăng đang âm thầm quan sát Kiều Từ Quang, thấy đối phương cau hàng mày, hữu ý vô tình bảo vệ các sư muội ở sau lưng đang đưa mắt nhìn quanh, trong chốc lát không hề có ý ra tay với hắn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại nhìn về phía mấy tên tán tu đột nhiên chết đi kia, đưa tay đánh một chiêu muốn thu thi thể đến kiểm tra.
Vù!
Gần như cùng lúc đó, Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý cũng đồng loạt ra tay, một luồng lực kéo cường đại, trong lúc vô hình đã âm thầm đấu một trận.
Kiều Từ Quang có tu vi cao nhất, đã thu được ba bộ thi thể trong số năm tán tu chết bất ngờ.
Bùi Lăng và Thạch Vạn Lý thì lấy được một bộ.
Bùi Lăng khẽ nhíu mày, sau khi nhìn Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý cũng không nói gì, bắt đầu kiểm tra thi thể trước mặt.
Bởi vì nơi đây không thể thả ra thần niệm, vì vậy không thể thi triển 【 U Viêm Phá Vọng Giám 】 , nhưng hắn nhân lúc cúi đầu lại lặng yên vận chuyển 【 Oán Yểm thần thông 】 , cùng thủ đoạn khác mà hắn nắm giữ, chẳng mấy chốc đã phát hiện nhục thân của thi thể trước mắt không có bất kỳ điều gì khác thường, nhưng hồn phách đã không còn sót lại chút gì!
Nhận ra được điều ấy, Bùi Lăng khẽ nhíu mày, nhưng không đợi hắn biết rõ ràng lý do, lại nghe Kiều Từ Quang đột nhiên lớn tiếng nói: "Nhanh rời khỏi nơi này!"
Lời này là cố ý nhắc nhở đám tán tu, Kiều Từ Quang nói xong đã dẫn mấy tên sư muội nhanh chóng đi đến nơi xa.
Lúc này Thạch Vạn Lý cũng không có bất kỳ phát hiện nào giống Bùi Lăng.
Nhưng hắn ta và Kiều Từ Quang cùng thuộc danh môn chính đạo, còn có chút giao tình, tất nhiên rất tin tưởng Kiều Từ Quang, lập tức không chút do dự đi theo bước chân một đoàn người Tố Chân Thiên.
Mặc dù đám tán tu căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại không ai là đồ đần, thấy chân truyền Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều Thạch Vạn Lý đều không dám ở lại nơi này, cũng có người vội vàng đi theo.
Phấn lớn tán tu có tu vi hơi thấp bị cái chết của năm người vừa rồi dọa sợ, lúc này gần như là nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng một đoàn người Kiều Từ Quang.
Nhưng mấy tán tu Kết Đan kỳ Ngọa Khâu lão tổ, Vũ Mông tiên tử và tứ lão Tiêu thị tự thấy có chút thực lực, lại không cam tâm đi theo chính đạo như thiên lôi sai đâu đánh đó, chắp tay nhường cơ duyên cho người khác.
Mặc dù sau khi nghe thấy Kiều Từ Quang nhắc nhở cũng lập tức cất bước rời đi. Nhưng sau khi đi ra một đoạn đường, bọn họ nhanh chóng thu nhận thủ hạ, thời gian dần trôi qua những người này kéo giãn khoảng cách với Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý.
Bùi Lăng yên lặng nhìn Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý biến mất trong tầm mắt, lập tức chọn một phương hướng khác, dẫn theo tám lô đỉnh rời đi.
Chẳng mấy chốc trong rừng quay về sự yên tĩnh, mây mù dày đặc nhanh chóng tràn ngập.
Không lâu sau đã che đậy tất cả ánh mắt.
Trong mây mù mơ hồ truyền ra tiếng nuốt không rõ, theo đó là tiếng cắn giòn tan "răng rắc", "răng rắc".
Trong chốc lát, sương mù biến mất tất cả vẫn như thường, chỉ là vừa nãy năm bộ thi thể nằm dưới đất còn như người sống, nay chỉ còn lại khung xương đẫm máu.
Trong rừng rậm, Bùi Lăng dẫn theo tám lô đỉnh nhanh chóng tiến lên.
Phía trước bọn họ là hai bộ khôi lỗi hình dáng viên hầu, mắt đỏ đuôi dài, lông tơ rậm rạp sinh động như thật, đang nhanh nhẹn đi trước dò đường.
Khôi lỗi này là đồ của Khang Thiếu Dận, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hành động cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, hơn nữa lúc leo trèo nhảy vọt như yêu thú loại vượn sống sờ sờ. Cứ như sống ở chỗ này.
Đi một lúc, mây mù xung quanh dần trở nên dày đặc.
Không lâu sau, cho dù có khôi lỗi dò đường, Bùi Lăng cũng dần lạc mất phương hướng.