Chương 967: Quá khứ ngàn năm (2)
Không biết từ lúc nào, đôi mắt trên cành cây dâu lớn lại mở ra, nhìn chằm chằm hài đồng một lát, đột nhiên nói: "Muốn báo thù sao?"
Hài đồng không hề do dự: "Muốn!"
"Quỷ vật đã tới đây không thể tuỳ tiện rời đi." Cây dâu lớn uể oải nói, "Nhưng ở trên đảo có vị đại nhân, đúng lúc gần đây cần một nô bộc làm vài việc."
"Nếu ngươi bằng lòng hầu hạ hắn, hắn cũng không để ý cho ngươi một cơ hội báo thù rửa hận."
"Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, mặc dù thân phận vị đại nhân này quý giá, thực lực khó mà suy đoán... Nhưng hắn sẽ rời đi bất cứ lúc nào."
"Ngắn thì mấy ngày, lâu là ngàn năm vạn năm."
"Đến nay vị đại nhân này không có người thừa kế."
"Một khi ngươi làm nô bộc của hắn, sẽ không thể thay đổi địa vị."
"Trừ khi một ngày kia người thừa kế của hắn đến, nếu không ngươi không có bất kỳ chỗ dựa gì ở chỗ này."
Nếu không công việc kém như vậy, cũng không thể đến lượt một vong hồn hài đồng vừa mới lên đảo.
Hận ý với người nhà, tức giận bị vứt bỏ, sự quyến luyến người nhà và sự sợ hãi với cái chết đã hoàn toàn thôn phệ trái tim hài đồng, nó không hề do dự: "Được!"
Thế là, hài đồng bị cây dâu lớn dịch chuyển đến tán cây to lớn.
Bởi vì cây dâu nguy nga, cành lá của nó như con đường rộng lớn và bằng phẳng, cho dù gió biển phần phật lại sừng sững bất động như đất bằng.
Nó mới lạ lại khiếp sợ đi dọc theo thân cây, cứ đi về phía trước dần tiến vào một mảnh sương mù mênh mông.
Cũng không biết đi bao lâu, trước mắt hài đồng rộng mở trong sáng, nó thấy vùng biển mênh mông đang ở trước mắt, mặt biển không giống với màu mực xung quanh đảo, mà là một khoảng xanh thẳm sáng long lanh.
Trên biển màu xanh thẳm cũng không có cái gì, ngay cả gợn sóng yếu ớt nhất cũng chưa từng nổi lên.
Tĩnh mịch, đơn điệu nhưng lại có một sự hấp dẫn khó mà miêu tả, dường như dẫn nó đâm đầu thẳng vào trong đó, vĩnh viễn đắm chìm vào đáy biển.
Hài đồng vội vàng thu lại tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Lúc này, nó phát hiện cách mình không xa có một nam tử áo vải, chân trần đầu quấn khăn ngồi xếp bằng trong sương mù, hai con ngươi cụp xuống, nhìn chằm chằm mặt biển như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khuôn mặt nam tử áo vải rất quỷ dị, rõ ràng liếc qua thấy ngay, lại hoàn toàn nói không rõ ràng vẻ ngoài cụ thể.
Là tuấn tú? Là xấu xí? Là bình thường không có gì lạ? Là già? Là trẻ?
Chỉ cần người nhìn thấy trong đầu đều trống rỗng, không nhớ được cũng không nhớ nổi chút chi tiết.
"Chỗ ta có chút việc vặt cần ngươi giúp đỡ quản lý." Nam tử áo vải nghiêng đầu, tùy ý nhìn hài đồng.
Cái nhìn này rất bình thản, dù không làm gì hài đồng cũng cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.
Nó đứng thẳng bất động tại chỗ, động cũng không dám động, cũng không thể động.
Nửa ngày sau mới chậm rãi thở ra một hơi, lập tức nằm rạp trên mặt đất run giọng đồng ý.
Từ ngày đó, hài đồng được cây dâu lớn nhắc nhở, đổi giọng gọi nam tử áo vải là "chủ nhân".
Ở trong mắt hài đồng, rõ ràng cả ngày chủ nhân chỉ đối mặt với mặt biển ngồi xếp bằng tĩnh tư, cũng chưa từng tỏ ra nghiêm nghị nhưng nó luôn cảm thấy sợ hãi và e ngại.
Nó cẩn thận học cách hầu hạ chủ nhân, dùng hết tâm tư suy đoán sở thích và thói quen của hắn ta.
Trong thời gian này, cây dâu lớn cho nó một đoạn cành lá của mình: "Lặng yên nghĩ đến kẻ thù của ngươi, trừ khi là chân truyền trở lên có tên trong kim sách của chín môn phái lớn, nếu không lập tức bị rút ra hồn phách, tiến vào trong đoạn thân cành này."
"Ta đưa đoạn thân cành này cho ngươi."
Tâm trạng cây dâu lớn khá tốt lại nói ra sự thật, "Tạm đưa ngươi đi hầu hạ vị đại nhân kia, đây là thù lao vì giải quyết một vấn đề khó của ta."
Đúng vậy, chủ nhân có thân phận địa vị thế nào, sao lại quan tâm ân oán tình thù của một nô bộc nho nhỏ?
Cây dâu lớn chỉ tìm không thấy người thích hợp chịu trách nhiệm, vì vậy lừa gạt hài đồng vừa lên đảo mà thôi.
Không, cũng hoàn toàn không tính là lừa gạt.
Dù sao cây dâu lớn đã cho hài đồng cơ hội báo thù, dù sao với sự tồn tại của nó, muốn lấy mạng một gia đình phàm nhân thật sự quá dễ dàng.
Dù cách muôn sông nghìn núi, khó mà tính toán khoảng cách, vẫn chỉ là tiện tay.
Sau khi nhận lấy thân cành của cây dâu lớn, hài đồng trực tiếp rút hồn phách của cả nhà nó, nhìn phụ mẫu huynh tỷ tại đau khổ kêu rên cầu xin tha thứ trong thân cành, nó cảm nhận được sự phong phú và vui vẻ trước nay chưa từng có.
Hơn nữa, sau khi hồn phách cả nhà bị tra tấn biến mất, hài đồng ngạc nhiên phát hiện, thân cành cây dâu lớn trả lại cho nó một luồng hồn lực tinh thuần.
Rõ ràng lực lượng của nó tăng lên rất nhiều.
Sau đó, trong lúc hài đồng hầu hạ chủ nhân bắt đầu để ý tung tích người sống trên hòn đảo gần đó.
Hiển nhiên hòn đảo cũng không cố định tại một chỗ, mà không ngừng di chuyển khắp nơi, cho hài đồng càng nhiều cơ hội thử nghiệm.
Nó nhanh chóng xác định thân cành cây dâu lớn có thể rút ra hồn phách, nhưng lực lượng thật sự giao phó nó cũng không phải bản thân hồn phách, mà là sự đau khổ, sợ hãi, căm hận, oán giận... Những ác niệm ấp ủ của hồn phách.