Chương 968: Đã báo được thù (1)
Có một lần vận khí của nó cực kỳ tốt phát hiện một hòn đảo lớn, ở trên đảo có khoảng mười hai toà thành trì...
Số người đông đúc như vậy khiến hài đồng thay đổi phong cách chém tận giết tuyệt từ trước đến nay.
Nó cảm thấy toà đảo này có thể làm một nơi cung cấp lâu dài, ổn định.
Sau khi suy nghĩ một chút, hài đồng đã có ý tưởng.
Trước tiên sắp xếp mấy đợt quỷ triều để cả hòn đảo nhỏ đều rơi vào sự sợ hãi ăn bữa hôm lo bữa mai, tiếp theo lúc cảm xúc tuyệt vọng vong thành diệt chủng càn quét cả đảo, cải trang làm tu sĩ qua đường chỉ điểm sai lầm cho dân chúng trên đảo.
Chẳng mấy chốc tượng thần của chủ nhân được lập xuống, chế độ tế tự cũng nhanh chóng được xác nhận.
Một năm hiến tế một người, đối với phàm nhân mười hai thành hình như áp lực không lớn.
Nhưng hài đồng sắp xếp quy tắc, lựa chọn tế phẩm, hoàn toàn không bị mười hai thành khống chế.
Dù là nam nữ, không hỏi già trẻ, không phân giàu hèn.
Bất kể kẻ nào, từ lão giả già nua cho tới anh hài vừa ra đời, mặc kệ là thành chủ người cầm quyền cao quý hay ăn mày tham sống sợ chết trong rãnh nước bẩn, cũng có thể rút phải cây thăm đánh dấu trong tế điển mỗi năm một lần.
Vì vậy, sau khi quỷ triều biến mất, sau khi mỗi một phàm nhân trong toàn bộ mười hai thành kéo dài hơi tàn, quanh năm sống trong sợ hãi.
Càng đến gần tế điển bọn họ càng sợ hãi, sợ mình sẽ bị cây thăm đánh dấu chọn trúng.
Chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi sau khi tế điển hàng năm kết thúc, người chưa bị chọn trúng mới thở phào như trút được gánh nặng, hưởng thụ mấy tháng thoải mái.
Không hề nghi ngờ, người sống trong mười hai toà thành trì, rất nhiều nhục thân và hồn phách tươi mới là sức hấp dẫn to lớn với quỷ quái.
Nhưng danh tiếng của chủ nhân đủ để trấn áp ngàn vạn quỷ vật ngo ngoe muốn hành động.
Về phần chủ nhân...
Hài đồng hầu hạ nhiều năm, trong lòng chắc chắn chủ nhân căn bản không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, đã nhiều năm như vậy, thậm chí chủ nhân cũng chưa từng hỏi nô bộc hầu hạ mình tên gọi là gì.
Không nói đến hòn đảo này bị hài đồng lấy tên là "Thiên Ngoại đảo"?
Cứ vậy, hài đồng vừa cố hết sức hầu hạ chủ nhân, vừa thông qua tế tự trên đảo không ngừng tăng trưởng lực lượng.
Nhưng có một ngày, trong lúc hài đồng bận rộn vẫn dành thời gian đến Thiên Ngoại đảo kiểm tra các phàm nhân có an phận thủ thường hay không, chủ nhân chưa từng rời khỏi phía trên cây dâu lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, mở miệng nói: "Ta muốn rời đi."
Chủ nhân rời đi là sự ảnh hưởng to lớn với hài đồng.
Một điều trực tiếp nhất là không có chỗ dựa cường đại này, căn bản không thể tiếp tục giữ lấy nơi tạo ra ác niệm ổn định và kéo dài của nó.
Thậm chí bản thân nó sẽ vì là những năm gần đây ỷ vào chủ nhân đoạt được đủ loại chỗ tốt, bị những quỷ vật đã lâu ghen ghét kia thôn phệ.
Loại tình huống này chỉ có một cách có thể giải quyết tình cảnh khốn khó sắp đến, thậm chí là tình cảnh tuyệt vọng.
Đó chính là... Trở thành người thừa kế của chủ nhân!
Nhưng khi hài đồng đánh bạo uyển chuyển thăm dò, chủ nhân không nổi giận, cũng không đồng ý, hắn ta rất bình tĩnh nói: "Mệnh cách của ngươi không đủ."
Sự mất mát to lớn càn quét trong lòng hài đồng, nó ổn định tinh thần, đưa ra yêu cầu thứ hai: "Nô may mắn hầu hạ chủ nhân mấy ngàn năm, chủ nhân rời đi, nô không thể tiếp tục đi theo bên cạnh, muôn lần chết khó chuộc tội."
"Kính xin chủ nhân ban tên, lấy cái này ghi khắc duyên phận chủ tớ."
Chủ nhân tùy ý nói: "Ngươi là quỷ Tang đưa tới hầu hạ ta, cứ gọi ngươi là... Tang đi."
"Tạ chủ nhân ban tên!" Hài đồng, không, nên gọi nó là Tang, Tang đè nén tất cả cảm xúc, quỳ xuống tạ ơn.
Dường như vì đã ban tên cũng như vì người này đã hầu hạ mình mấy ngàn năm, trước khi đi chủ nhân hơi thương yêu Tang, hiếm khi nào nói thêm vài câu: "Ngươi không thể đi cùng ta nhưng ta còn có nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươi phải trông coi truyền thừa của ta thật tốt."
"Đợi ngày sau người thừa kế của ta đến, hoặc là hắn có thể mang theo ngươi, một ngày kia gặp lại ta."
Tang nửa không cam lòng nửa xin chỉ thị hỏi: "Chủ nhân, phải thế nào mới có thể làm người thừa kế của chủ nhân?"
Chủ nhân khẽ lắc đầu không nói tỉ mỉ, chỉ nói: "Đến lúc đó, ngươi thấy hắn sẽ biết."
Sau đó chủ nhân vẫy tay một cái phong tỏa cả tòa Thiên Ngoại đảo rồi rời đi.
Cũng không trở về nữa.
Tang bị nhốt ở Thiên Ngoại đảo, chờ đợi vị người thừa kế vừa thấy sẽ biết kia.
Nó vô cùng không cam lòng, sau khi xác nhận chủ nhân sẽ không trở về nữa, cuối cùng không kiềm chế được bắt đầu dùng hết mọi cách, mưu đồ truyền thừa của chủ nhân.
Nhưng chỉ vừa mới ra tay, nguyền rủa đã giáng lâm.
Từ nơi sâu xa, mệnh cách của nó lập tức vỡ nát, nhất định phải thông qua từng trận hiến tế mới có thể duy trì sự tồn tại và lực lượng.
Vì giữ lại lực lượng, Tang không thể không giảm việc ra tay, dù cho bất đắc dĩ ra tay cũng cẩn thận sử dụng mỗi một phần lực lượng.
Dù là như thế, nguyền rủa cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Tang thông qua việc không ngừng nếm thử, không ngừng hiến tế, lúc gần như hoàn toàn hủy diệt mười hai thành, cuối cùng nó đã tìm được một cách có thể đánh cắp truyền thừa của chủ nhân.