Chương 969: Đã báo được thù (2)
Sau đó, nó không lựa chọn người mười hai thành mà trực tiếp lan truyền việc trong truyền thừa của chủ nhân có Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp ra ngoài.
Những ngày kia, Tang đứng ở trên đảo yên tĩnh cảm nhận mùi máu tanh do gió biển mang tới càng ngày càng nồng đậm.
Cảm xúc oán giận, ghen ghét và căm hận như thủy triều tràn về phía nó, khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng đầy chờ mong.
Cuối cùng, một vị thiếu niên tên là Hàn Tư Cổ dẫn theo trường kiếm tên là "Huyết Hà", toàn thân đẫm máu tiến vào trên đảo...
Tang quan sát đối phương từ một nơi bí mật gần đó, vị tu sĩ này giẫm lên thiên kiêu cùng cảnh của chín môn phái lớn để chiến thắng, tư chất, thiên phú, tâm tính, thủ đoạn, thực lực đều là đối tượng tốt nhất ở giới này.
Khí chất bất phàm bẩm sinh gần như đương nhiên, sự ngạo mạn và tự tin định sẵn là người đứng trên cao, Tang đã làm nô mấy ngàn năm căn bản không thể có được.
Đây chính là người thừa kế mà chủ nhân muốn tìm!
Nhưng nó cũng không nhận đối phương là chủ nhân mới, cảm nhận được sự ghen ghét gặm cắn, vẻ mặt Tang dần âm u lạnh lẽo.
Nó mặc cho Hàn Tư Cổ lấy đi phần truyền thừa Thiên Đạo Trúc Cơ kia.
Dù sao, Tang đã xóa toàn bộ tin tức trong truyền thừa ngoại trừ Trúc Cơ chi pháp.
Đến lúc đó, dù là Hàn Tư Cổ thành công hay Chú Quỷ thành công, người thừa kế lại đi vào trên đảo sẽ phải đối mặt với cạm bẫy do nó tỉ mỉ chuẩn bị...
Loại mệnh cách, tinh huyết, đạo đồ của thiên kiêu tuyệt đỉnh này... Giao phó cho Tang cuộc sống mới và sự tự do trước nay chưa từng có.
Năm tháng đời này như điện quang hỏa thạch lướt qua trước mắt Tang:
Khi còn nhỏ người nhà đầy ác ý và tham lam bảo vệ...
Một mình ngồi bè cả quãng đường phiêu lưu sợ hãi và uất ức...
Căm hận sau khi trở thành vong hồn...
Nơm nớp lo sợ, cẩn thận hầu hạ chủ nhân...
Phẫn uất và không cam lòng sau khi bỏ lỡ cơ hội với truyền thừa...
Mấy ngàn năm qua chuẩn bị...
Nó từng thoả thuê mãn nguyện, nó từng đầy lòng tin, nó đã tính trước... Nhưng kết quả vẫn thua.
Cấm chế và nguyền rủa của Thiên Ngoại đảo nhanh chóng biến mất, lực lượng của Tang cũng đột nhiên suy sụp xuống, hình thể của hắn càng lúc càng mờ nhạt.
Dường như lúc này quay lại khi mới nhận ra mình đã là quỷ vật, đau lòng rơi lệ vì người nhà vứt bỏ và phản bội, bản nguyên xói mòn như cắt hình.
Nhưng không cam lòng và phẫn nộ lại dâng lên như lửa núi, sôi trào tràn ngập.
Tang trợn mắt tròn xoe, gầm thét: "Ta không phục! Không phục! Không phục!!!"
"Vì sao ta không sai lầm, lại vì phụ mẫu ngu muội, còn nhỏ bị xem như tế phẩm mới trở thành quỷ vật?!"
"Vì sao ta cẩn thận hầu hạ chủ nhân mấy ngàn năm, chủ nhân cũng chưa từng ban thưởng cả một bộ công pháp hoàn chỉnh, lại muốn ta trông coi truyền thừa vô thượng của hắn, chờ đợi người thừa kế không hiểu ra sao đến đây, còn muốn ta tiếp tục làm trâu làm ngựa, mới có thể gặp lại hắn?!"
"Ta cứ muốn mình lấy truyền thừa của hắn, một ngày kia tự đi gặp hắn!!"
"Ta muốn nói cho hắn biết, nếu ta không có tư cách tiếp nhận truyền thừa của hắn, thế gian này sẽ không còn ai nữa!!"
Trong tiếng gầm rống tức giận cuồng loạn, toàn bộ thân hình Tang nhanh chóng bành trướng, hắn ta muốn tự bạo!
Nếu đã thua, vậy lôi kéo toàn bộ Thiên Ngoại đảo chôn cùng đi.
Hắn ta chết chắc, công tử cũng đừng nghĩ sống!
Nhưng vào lúc này, một đoạn mũi kiếm ánh sáng trong trẻo rạng rỡ lập tức đâm xuyên qua thân thể hắn ta.
Vô số phù văn trên Vạn Huyền Chi đột nhiên sáng lên, cứ thế cắt ngang hắn ta đang tự bạo, không đợi Tang làm ra nhiều phản ứng hơn, Kiều Từ Quang điên cuồng ra tay.
Phi kiếm như thác nước chém xuống, lúc nguyệt nhận lượn vòng, tiếng vù vù như ve kêu giữa hè, tiếng cắt chém hồn thể không ngừng vang lên bên tai, cuối cùng Tang không duy trì được, phát ra tiếng hồn khiếu sắc nhọn!
Kiều Từ Quang lập tức cảm thấy như có vài lưỡi dao đâm vào não hải mình, trong thất khiếu tuôn trào máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhưng nàng không lùi mà tiến tới, ra tay càng nhanh nhẹn càng cuồng bạo.
Từng mảnh hồn thể bị lưỡi dao cắt xuống bay ra như bông tuyết, sau đó là hồn cốt, hồn huyết, con mắt, hồn nha, đầu lâu...
Cuối cùng, theo một đoạn ngón chân cuối cùng bị chém thành bột mịn, lấy Kiều Từ Quang làm trung tâm, Tang tản mát đầy đất.
Sau khi tồn tại khoảng hai tức ngắn ngủi, Tang hôi phi yên diệt.
Không còn sót lại chút gì.
Cuối cùng Kiều Từ Quang đã dừng tay, nàng thở hồng hộc, trên mặt lại không có chút vui mừng vì đã báo được thù lớn nào, trong mắt đong đầy nước mắt, lại đột nhiên xoay người chạy về phía trước đó các sư muội đuổi theo Bùi Lăng.
Nhưng vừa bước ra mấy bước, sương mù dày đặc xung quanh đã biến mất, thị lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ không bị trở ngại, trong khoảnh khắc đã nhìn thấy vùng biển mênh mông xung quanh.
Nơi này lại không phải ở gần phường thị, nước biển đen nhánh như mực lộ ra vẻ âm trầm... Đây là ở biển sâu!
Cửa thôn Tử thôn.
Ánh mặt trời rực rỡ vàng ruộm chiếu xuống, bên ngoài thôn trang yên tĩnh, một nữ tu mi dài mắt phượng, mũi ngọc môi anh đào như không biết mệt mỏi cứ đi vòng quanh.