Chương 994: Không có gì không thể ra giá (1)
Phong cách hoa văn cực kỳ đặc biệt, trước kia Bùi Lăng chưa từng thấy, phân biệt một lát, mơ hồ suy đoán hình như là xe ngựa, mặt trời và binh khí, lấy cách miêu tả cực kỳ trừu tượng tổ hợp lại với nhau.
Dù là phong cách đồ án này, hay khí tức xa xưa do bản thân cái bát to truyền ra ngoài, đều thể hiện ra nó đã tồn tại rất lâu.
Thấy thế, Bùi Lăng lập tức lấy ra con mắt mà Giám Sát điện chủ cho mình, tiến đến bên cạnh cái bát.
Chờ giây lát, con mắt không phản ứng chút nào.
Xem ra không đơn giản như vậy.
Bùi Lăng lắc đầu, cất kỹ con mắt, tiện tay đặt cái bát to lại chỗ cũ.
Trọng Minh tông.
Sâu trong Giám Sát điện.
Thủy tinh kính to lớn chiếu rõ ràng từng cảnh vật dù là nhỏ nhất.
Trước thủy tinh kính, bốn tên tu sĩ cấp cao ngồi trên bồ đoàn đang nhìn chằm chằm trong kính.
Trông đầm nước mênh mông có vẻ bình tĩnh, đột nhiên yêu ngạc to lớn không có dấu hiệu nào nhảy ra từ bùn nhão, mang theo khí thế hung bạo nhào về phía tu sĩ đang lăng không mà qua.
Thấy Bùi Lăng đã chạy tới Đát La Trạch, Giám Sát điện chủ khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Bùi Lăng đã đến địa điểm nhiệm vụ trong thời gian quy định."
"Bây giờ nhiệm vụ chân truyền chính thức bắt đầu."
Tu sĩ đại diện ba nhà Lệ thị, Tô thị, Tư Hồng thị khẽ gật đầu.
Gia tộc sau lưng bọn họ đều có hiểu biết về di tích cổ Đát La Trạch.
Đây là một tòa di tích cổ xuất thế trăm năm trước, ba tộc Thánh tông đều từng phái người tới dò xét.
Bên trong có rất nhiều trận pháp thời cổ để lại, còn có không ít cơ quan cạm bẫy và thủ vệ... Vốn loại di tích cổ nằm ở trong khu vực còn đang tranh cãi này, Thánh tông sẽ nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ để đệ tử đến vơ vét không còn gì, tránh bị Thiên Sinh giáo hoặc Luân Hồi tháp chiếm lợi.
Nhưng toà di tích cổ này lại vì một vài nguyên nhân đặc biệt khiến ba tộc đều từ bỏ, hơn nữa còn xếp nó vào một trong nhiệm vụ chuẩn bị để lựa chọn chân truyền Thánh tông.
Hiện tại Bùi Lăng nhận nhiệm vụ này, Lệ thị và Tô thị mỗi người có tâm tư riêng, tu sĩ cấp cao Tư Hồng thị bình tĩnh nhàn nhã, vẻ mặt ung dung hoàn toàn là dáng vẻ xem trò vui.
Tu sĩ cấp cao Tô thị tên là Tô Ánh Nhai, là thúc phụ ruột thịt của Tô Chấn Hòa.
Lúc này, hắn ta nhìn chằm chằm tình cảnh Bùi Lăng chém giết yêu thú trong kính, Đát La Trạch không có bất kỳ linh khí gì, cỏ cây lại cực kỳ tươi tốt, những nơi Bùi Lăng đi qua, dù là yêu thú Kết Đan kỳ cũng một đao mà chém, huyết nhục văng tung tóe như mưa, máu tươi đỏ bừng uốn lượn một đường như dòng suối.
Lúc mưa máu tung bay, vẻ mặt Bùi Lăng bình thản, rất hiển nhiên loại giết chóc nghiêng về một phía này chẳng thể khơi dậy chút dao động tâm trạng nào của hắn.
Vẻ mặt gần như dửng dưng khiến hắn có một khí chất quyết đoán tàn nhẫn.
Theo càng ngày càng nhiều yêu thú ngã lăn, sát khí quanh người hắn như thực chất, dường như đã đạp trên Huyết Hà đi đến lối vào di tích cổ.
Tình cảnh này rất phù hợp với phong thái uy áp vạn tộc, tàn sát thiên hạ của Thánh tông.
Đến mức Tư Hồng thị Tư Hồng Yên Thiều cũng không nhịn được khen ngợi một câu: "Đao pháp kẻ này cũng được."
Lệ Vô Định gật đầu cười, nói: "Nói ra thật xấu hổ, Bùi Lăng này là Lệ thị ta dẫn vào tông môn, nhưng trải qua mấy ngày nay, tộc ta vẫn chưa từng rảnh rỗi phái người chỉ điểm đao pháp cho hắn."
"Đao đạo của hắn có thể có được tạo nghệ hôm nay, đều là sờ soạng lần mò ra từ từng trận chém giết."
"Kẻ này tâm tính quyết đoán, đồ thành lục tộc không nói chơi, hoàn toàn không giống những ngụy quân tử Kiều Trương Tố Trí kia."
"Có thể nói, trời sinh là nhân tài tương lai của Thánh tông ta."
Hắn ta hơi mỉm cười, từ lúc Bùi Lăng nhập môn đến nay, phần lớn thời gian đều không ở trong tông.
Lệ thị cũng từng quy hoạch cho hắn một vài kế hoạch phương diện tu luyện nhưng tốc độ tăng tu vi của Bùi Lăng quá nhanh, vì vậy bên Lệ thị căn bản không kịp chỉ điểm tình huống tu luyện cho Bùi Lăng.
Nhưng điều này cũng không tệ.
Điều này nói rõ, tiềm lực của Bùi Lăng vẫn còn một bộ phận chưa bị khai thác ra.
Chờ sau khi hắn leo lên vị trí chân truyền, Lệ thị lại tỉ mỉ dạy bảo hắn, đến lúc đó hắn cũng nắm chắc việc giết qua Vạn Tộc Huyết Thê, đăng lâm vị trí Thánh Tử hơn!
Nghe vậy, Tư Hồng Yên Thiều mỉm cười gật đầu, lại không nói thêm lời gì.
Mặc dù nói trước đó tranh đoạt vị trí Thánh Nữ, Tư Hồng thị mới xảy ra xung đột với Lệ thị.
Nhưng ba nhà kiềm chế lẫn nhau, cùng chấp chưởng Trọng Minh tông không biết bao nhiêu năm.
Ở Thánh tông không có đối lập vĩnh viễn, chỉ có lợi ích lâu dài.
Nếu đã thua trong tranh đấu Thánh Nữ, tiếp theo cứ tiếp tục không chết không thôi với Lệ thị, có chỗ tốt gì cho Tư Hồng thị?
Tranh đấu Thánh Tử giữa Bùi Lăng và Tô Chấn Hòa, dù ai thắng ai thua đều không có chút liên quan nào với Tư Hồng thị. Đã vậy, Tư Hồng Yên Thiều cần gì phải kéo rắc rối đến trên người mình?
Nghĩ đến đây, Tư Hồng Yên Thiều dứt khoát lấy ra một bộ đồ uống trà, vén tay áo lên hành động lưu loát lại ưu nhã nhóm lửa nấu nước suối, pha cho mình một chén linh trà, vừa khoan thai thưởng trà vừa nhìn xem thủy kính.