Chương 61: Túi thơm (2)
Nếu có người nhìn chằm chằm, cũng như lúc Hoàng Hiển xuất hiện, hắn không mang đao cũng có thể tỏ ra càng vô hại hơn, hoàn toàn không biết gì cả.
Không cần suy nghĩ tình huống hiện tại nữa, cửa sau có Hoàng Hiển, có lẽ cửa trước cũng có người trông coi.
Với thực lực của hắn, bây giờ căn bản chạy không thoát! Mặc dù không biết những người này muốn làm gì, nhưng tất nhiên là muốn gây bất lợi cho hắn, nếu không cần gì sợ hắn chạy? Hiện tại phải làm sao? Trong lòng Bùi Lăng suy nghĩ từng cách đối phó, xin Đoan Mộc thành chủ giúp đỡ? Nhưng hắn không quen không biết thành chủ, tại sao thành chủ phải đắc tội đám người Trần Hoàn vì hắn? Hơn nữa đám người Trần Hoàn đã đặc biệt lừa hắn đến chỗ này, sao biết được Đoan Mộc thành chủ có cùng một bọn hay không? Nếu không một Trúc Cơ kỳ tu sĩ, còn là trận tu, đêm hôm khuya khoắt đám người Hoàng Hiển theo dõi thế này, Đoan Mộc thành chủ thật sự không phát hiện sao? Phát hiện lại không xuất hiện, điều này đã nói rõ thái độ của hắn ta.
Tùy tiện tìm tới cửa. . . Chưa nói đến đang bị đám người Hoàng Hiển theo dõi, liệu mình có cơ hội này hay không, cho dù có, có lẽ cũng không nhận được sự đáp lại gì. "
Bùi sư đệ, ngươi dậy rồi sao? " Bùi Lăng trái lo phải nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ ra cách nào đáng tin, lúc sắc trời tảng sáng hắn còn đang vắt hết óc, Trần Mị đã nhẹ nhàng bước tới gõ cửa, không đợi Bùi Lăng trả lời, nàng đã đi thẳng vào trong phòng ngủ, như cười mà không phải cười đặt một cái túi thơm lên mặt bàn, nhìn Bùi Lăng nói, "Đã dậy rồi vậy thu dọn một chút, chúng ta đi nhanh đi! Đúng rồi, đã tìm được túi thơm của ngươi, thứ trọng yếu như vậy, phải cất thật kỹ, đừng làm rơi mất nữa! "Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, gượng cười nói: "Đa tạ sư tỷ. "
Hắn chậm rãi cất túi thơm vào trong ngực, làm như lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, chúng ta đi đâu? "
"Đương nhiên là đi làm nhiệm vụ. "
Trần Mị quấn một sợi tóc dài vòng quanh đầu ngón tay, cười hỏi lại, "Ngươi không quên mục đích chúng ta đi ra ngoài chứ? Chúng ta không đến Loa Sơn thành để du sơn ngoạn thủy. "
"Sư tỷ, ta nói là hoa yêu kia ở đâu? " Bùi Lăng bị nàng nhìn chằm chằm, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhanh chóng thu dọn hành lý một chút, đeo Yếm Sinh Đao ở bên eo, theo nàng rời khỏi lầu nhỏ, "Có chỗ nào cần chú ý không? "Trần Mị ý tứ sâu xa nói: "Vội cái gì? Trên đường đi có nhiều thời gian, đến lúc đó sẽ cẩn thận nói với ngươi, hiện tại đi trước đã. "
Trên đường có nhiều thời gian? Trong lòng Bùi Lăng lập tức "lộp bộp" một cái, hắn nhớ mang máng trước đó Trần Hoàn và Trần Mị đều nói hoa yêu ở ngay gần Loa Sơn thành! Chẳng lẽ nhiệm vụ này là giả, bọn họ căn bản không muốn dẫn hắn đến chỗ hoa yêu? Sau khi ra khỏi thành đã nhanh chóng chứng minh nghi ngờ này: Sau khi một đoàn người ra khỏi thành đến một chỗ hẻo lánh, Trần Hoàn liền nói với Tiêu Đạp Toa: "Tiếp theo phải làm phiền Tiêu sư muội. "
Tiêu Đạp Toa đầy tình cảm liếc nhìn hắn ta, nói: "Không phiền, Trần sư huynh yên tâm, ta nhất định giúp ngươi đạt được mong muốn. "
Nói xong lấy ra một cái trận bàn, bấm mấy đạo pháp quyết đánh vào, khẽ kêu một tiếng, "Gió nổi lên! "Đất bằng đột nhiên dâng lên một trận cuồng phong, cuốn đám người lên, nhanh chóng đi đến chân núi Loa sơn ở đằng xa! Bùi Lăng bất ngờ không đề phòng bị quấn lên không trung, không khỏi hoảng sợ, trong chốc lát không nắm giữ tốt cường độ, quay cuồng trong gió một lúc! Chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đột nhiên bên eo siết chặt, lại là Trần Hoàn vung ra một sợi trường tiên giữ chặt lấy hắn, lúc này mới điều chỉnh xong tư thế từ đầu đến chân.
Hắn lấy lại bình tĩnh, chưa mở miệng, thoáng nhìn một mảng màu hồng trắng ở góc đông nam, dường như điểm thêm một mảng màu xinh đẹp giữa màu xanh bao phủ khắp nơi, rõ ràng là một rừng hoa có quy mô cực lớn! Nhưng phương hướng bọn họ đang đi lại là phía tây nam có màu xanh nhạt đan xen màu xanh biếc kéo dài! Mặc dù hướng kia có cỏ cây sum suê, lại đều là cỏ thơm cây xanh.
Nghĩ như thế nào cũng thấy không phải chỗ của hoa yêu! Tiêu Đạp Toa gia trì cuồng phong tốc độ cực nhanh cho mọi người, không lâu sau đã bay lượn đến trước khu rừng rậm dưới chân núi Loa sơn.
Chỉ là sau khi một đoàn người hạ xuống từ trên cao, đã thấy sắc mặt Tiêu Đạp Toa trắng bệch, lung lay sắp đổ, lại không nói nổi một lời nào.
Hiển nhiên vừa rồi đi đường như thế đã khiến nàng tiêu hao rất nhiều.
Trần Hoàn vội vàng tiến lên, tự mình đỡ nàng hỏi han ân cần một lúc, tiếp theo nói: "Đợi lát nữa còn cần sư muội tự mình ra tay, trước hết để Hoàng Hiển cõng ngươi đi đường đi. "
Tiêu Đạp Toa nghe vậy hơi buồn bã không vui, đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Trần Hoàn, hiển nhiên nàng càng hy vọng Trần Hoàn cõng mình.
Nhưng Trần Hoàn khẽ giải thích vài câu tình huống trong núi rừng phức tạp, hắn ta có thực lực mạnh nhất, nhất định phải luôn chú ý đội ngũ, không tiện tự mình chăm sóc nàng vân vân. . . Tiêu Đạp Toa cũng cố mà đồng ý.
Bùi Lăng nhìn tình cảnh này, trái tim hoàn toàn chìm xuống.
Hắn giả vờ không hiểu quay đầu hỏi Trần Mị: "Trần sư tỷ, hoa yêu ở bên trong sao? "
"Hoa yêu? " Trần Mị cũng đang nhìn hắn, nghe vậy mỉm cười sâu xa, nói, "Ngươi cứ đi theo là được. "