Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 169: Tề Văn Lâm

Chương 169: Tề Văn Lâm
"Nguyên lai là Tề hội trưởng, thất kính."
"Là phó hội trưởng."
Tề Văn Lâm lung lay ấm trà, lại hỏi:
"Không biết tiểu hữu xưng hô thế nào?"
"Tề hội trưởng cứ gọi ta là tiểu hữu được rồi."
Biết Giang Bắc Nhiên không muốn tiết lộ tính danh, Tề Văn Lâm cũng không hỏi nữa, rót cho Giang Bắc Nhiên một chén trà rồi nói:
"Dù tiểu hữu đeo mặt nạ nhưng với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của lão phu. Ngươi cùng lắm chỉ chừng 20 tuổi đã có bản sự bậc này, đúng là hậu sinh khả úy.”
"Tề hội trưởng quá khen rồi, chỉ là chút tài mọn thôi."
"Ha ha ha, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt."
Lại cho mình rót một ly trà, Tề Văn Lâm hỏi:
"Không biết sư thừa tiểu hữu ở nơi nào?"
"Gia sư là ẩn sĩ, không cho phép đệ tử tiết lộ tên tuổi hắn, xin Tề hội trưởng thứ lỗi."
"Đã hiểu, đã hiểu. Được rồi, trước nếm thử trà này đi, để lạnh uống không tốt?"
Giang Bắc Nhiên gật đầu, cầm chén trà uống một ngụm.
"Như thế nào?"
Tề Văn Lâm hỏi.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, đáp:
"Bình thường."
"Phốc. . ."
Tề Văn Lâm xém chút phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.
"Khục."
Điều chỉnh tư thế một chút, Tề Văn Lâm khôi phục lại khí chất vừa rồi, cười nói:
"Xem ra bình thường tiểu hữu uống không ít trà ngon, là lão phu bêu xấu."
"Không sao, Tề hội trưởng, ta làm người tương đối thẳng. Nếu lát nữa nói sai gì đó thì xin đại nhân ngài đại lượng, đừng so đo cùng ta."
Tề Văn Lâm lập tức hiểu rõ Giang Bắc Nhiên có ý gì, hắn khẽ gật đầu:
"Tiểu hữu cũng là diệu nhân."
"Không dám nhận, không biết Tề hội trưởng tìm ta có chuyện gì?"
"Nếu tiểu hữu hỏi, ta sẽ nói thẳng, không biết tiểu hữu đã gia nhập Luyện Đan hội nào chưa?"
"Không có, mà ta cũng không có ý định gia nhập quý hội."
Lúc này Tề Văn Lâm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ từ chối quả quyết như thế, thậm chí hắn còn chưa mở miệng hỏi đã từ chối thằng.
"Không sao, coi như kết giao bằng hữu đi, ngày sau nếu tiểu hữu cần nhu cầu gì có thể hợp tác với nghiệp hội chúng ta."
Trầm tư một lát, Giang Bắc Nhiên nói:
"Sau một tháng nữa là thọ thần gia sư, ta muốn tìm một phần đại lễ ngài ấy. Nếu Tề hội trưởng có thể giúp ta, ta vô cùng cảm kích."
"Hiếu kính sư phụ là điều nên làm, tiểu hữu có phần hiếu tâm này, đương nhiên ta sẽ toàn lực ủng hộ, không biết tiểu hữu muốn tìm thứ gì?"
"Thiên La Đỉnh."
"Phốc. . ."
Tề Văn Lâm vừa khôi phục lại thiếu chút nữa phun trà ra ngoài.
"Thiên La Đỉnh? Tiểu hữu đã biết tên đỉnh này, hẳn cũng biết lai lịch của nó a?"
"Đương nhiên biết."
Trăm năm trước, từng có qua một khối Thiên Ngoại Vẫn Thạch rơi xuống Kỳ Châu, sau được một vị đại năng chế thành chín lô đỉnh, mà Thiên La Đỉnh này là một trong số đó.
Truyền thuyết kể rằng, đỉnh kia vốn gọi Bao La Đỉnh, ý là bao hàm toàn diện, cái gì cũng có thể luyện được, nhưng về sau vị đại năng kia cảm thấy Bao La Đỉnh quá khó nghe, cảm thấy nó là vật liệu tới từ trên trời nên đổi tên là Thiên La Đỉnh.
Về sau chín lô đỉnh này đều được các giới Luyện Đan sư công nhận bảo đỉnh. Trong truyền thuyết, dùng nó luyện chế đan dược không chỉ làm ít công to, mà có thể luyện ra thần đan cửu văn, thần lực vô tận.
"Tiểu hữu hoặc là nói đùa, hoặc nói. . . hẳn là tiểu hữu biết vị trí của Thiên La Đỉnh đúng không?"
"Không biết a."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
". . ."
Im lặng một hồi, Tề Văn Lâm chắp tay nói:
"Vậy xin cáo lỗi, lão phu không thể ra sức."
Cảm giác được chủ đề đang bị dẫn theo ý vị tiểu hữu trước mắt này, Tề Văn Lâm cảm thấy càng kỳ quái:
"Bất quá nói tới lô đỉnh, hội chúng ta có một cái không tệ. Nếu tiểu hữu có hứng thú, ta có thể dẫn ngươi tới xem."
"Vậy đương nhiên là tốt nhất."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trực tiếp đứng lên.
"Ha ha, tiểu hữu thật gấp gáp. Được, vậy trước hết chúng ta đi xem một chút."
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hội này thật lớn, chín quẹo mười tám rẽ vẫn chưa tới nơi.
Cuối cùng khi đến trước một cánh cửa bị đóng, Giang Bắc Nhiên liền biết bên trong là phòng luyện đan, vì mùi thuốc thật sự quá nồng.
Giang Bắc Nhiên mở cửa ra, đi vào cùng với Tề Văn Lâm.
"Thành viên quý hội rất nhiều a."
Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua rồi nói.
"A, họ đều là đệ tử Yểm Nguyệt tông."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, đi theo Tề Văn Lâm tới một gian phòng nhỏ trong đại sảnh.
Tề Văn Lâm lấy chìa khoá ra mở cửa, không đợi hắn giới thiệu, ánh mắt Giang Bắc Nhiên đã bị hấp dẫn bởi một lô đỉnh có màu xanh biếc bên trong.
Thấy Giang Bắc Nhiên có hứng thú, Tề Văn Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn theo.
Giang Bắc Nhiên dùng tay cảm thụ chất liệu bên dưới đỉnh, kinh hỉ nói:
"Không ngờ quý hội lại có bảo vật như Khổng Tước Đỉnh, quả thực để ta mở mắt tầm mắt."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất