Chương 51: Lời Khuyên
Điểm thuộc tính đặc biệt! Tốt lắm, lời to lời to a.
Đối với những loại lựa chọn có điểm đặc biệt này, Giang Bắc Nhiên thường gọi đây là nhiệm vụ ẩn tàng. Đôi khi hệ thống cảm thấy chuyện này ngoài sức của hắn thì loại lựa chọn đặc biệt này sẽ xuất hiện.
Điểm thuộc tính đặc biệt đương nhiên tốt hơn điểm thuộc tính cơ bản rồi, hắn xem như kiếm lời.
Giang Bắc Nhiên quả quyết lựa chọn số ba, hài lòng mỉm cười.
Lúc này, Phương Thu Dao lặng lẽ đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, Tu La trai là gì?"
"Ma giáo."
Nghe được x hai chữ Giang Bắc Nhiên, Phương Thu Dao lập tức biến sắc, cắn môi:
"Những hài tử này sẽ được đưa tới ma giáo! ? Vậy kết cục của chúng chẳng phải là. . ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc đầu:
"Trong tưởng tượng của ngươi, không lẽ ba bữa người Ma giáo không ăn cơm mà ăn thịt tiểu hài tử chứ?”
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải họ bắt tiểu hài tử làm gì?"
"Bồi dưỡng đời sau a, hài tử nhà bình thường không chịu gia nhập ma giáo, cho nên họ mới phải tự mình đi bắt thôi."
"Hả?"
Phương Thu Dao sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới chuyện này.
“Chờ sau này ngươi xông xáo bên ngoài nhiều ngươi sẽ dần rõ. Rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, chuyện thế gian không thể chỉ dùng hai chữ đúng sai mà nói rõ.”
"Thu Dao thụ giáo."
Phương Thu Dao nghe xong thì chắp tay nói.
Giang Bắc Nhiên trả lời:
"Ngươi nghe hiểu không mà thụ giáo? Từ từ ngộ ra đã."
Nói xong hắn cất tiếng cười to.
Ban thưởng: Cộng một điểm tốc độ.
Phương Thu Dao nghe xong thì cắn răng, khẽ nói:
"Ờ! Nói cứ như ta không thông minh lắm vậy!"
"Ừ, ngươi có thể tự hiểu lấy mình là được.”
Giang Bắc Nhiên vui vẻ đáp lời.
Ban thưởng: Cộng một điểm trù nghệ.
Dùng nha đầu này kiếm điểm cũng quá dễ đi. . .
Chỉ vừa câu đối thoại ngắn ngủi, Giang Bắc Nhiên đã phát động hai lần lựa chọn, tóm lại chỉ cần không khen ngợi nàng là được.
"Chuyện thế gian cũng không phải đơn giản như hai chữ đúng sai… Ai, Ngũ lão huynh thật sự nhìn thấu hồng trần a."
Lúc này, thanh niên thủ lĩnh đột nhiên cảm khái thở dài.
"Không biết lão Ngũ huynh nguyện ý nghe ta kể chuyện xưa không?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Không hứng thú, ngươi giữ lại tới nha môn rồi nói."
"Ngươi! Ta mặc kệ, ta cứ nói đấy!"
…
Cuối cùng Giang Bắc Nhiên vẫn phải nghe thanh niên đầu lĩnh kể chuyện xưa. Dù sao chủ yếu cũng là bán thảm, đại loại như con hàng này cũng từng có giấc mộng trở thành đại hiệp, nhưng cuối cùng bị hiện thực mài mòn, vì cuộc sống mà bắt đầu bôn ba, cuối cùng trong bất tri bất giác. . . liền thành bộ dáng hiện tại này.
Nhưng Giang Bắc Nhiên nghe xong cũng không có cảm giác gì, dù sao chuyện xưa của con hàng này còn xa mới thảm bằng mấy câu truyện võ hiệp hắn từng đọc ở hiện đại.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nhàm chán tới ngáp một cái thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng khóc ô ô nghẹn ngào.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Phương Thu Dao đang khóc lóc, khóc còn thảm hơn đám hài tử kia nữa.
Lựa chọn một: Đưa khăn tay của mình cho Phương Thu Dao.
Ban thưởng: Vẫn Tinh Yêu Giải (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Nhỏ giọng an ủi Phương Thu Dao.
Ban thưởng: Bách Quán Hoàng Chú (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Chỉ có đồ đần hơn cả đồ ngu mới có thể tin vào loại chuyện xưa này, ngươi là loại nào?
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên quả quyết chọn số ba, hắn đánh lên mũ rơm của Phương Thu Dao:
"Chỉ có đồ đần hơn cả đồ ngu mới có thể tin vào loại chuyện xưa này, ngươi là loại nào?"
Ban thưởng: Một điểm thư pháp.
"Ta. . ."
Phương Thu Dao lau nước mắt, nghĩ một hồi mới đáp:
"Hai cái này khác nhau chỗ nào?"
"Có a, đồ đần nghe êm tai hơn."
"Ngươi! Hừ!"
Phương Thu Dao nghiêng đầu sang chỗ khác, tâm tình bi thương vừa mới dâng lên lập tức biến mất hơn phân nửa.
Lúc này thanh niên đầu lĩnh không phục hô lên:
"Ta không có nói dối, ta chỉ là bất đắc dĩ mới phải đi lên con đường này. Nếu cho cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ làm một người tốt."
"Ừm, mấy lời này ngươi giữ lại nói với họ đi.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chỉ chỉ phía sau con hàng.
Thuận theo hướng Giang Bắc Nhiên chỉ, thanh niên đầu lĩnh thấy một đám bộ khoái đang chạy nhanh tới.
"Ai, trước khi đi ta tặng ngươi một lời khuyên, Tu La trai không dễ trêu."
"Ờ."
Giang Bắc Nhiên nhìn hắn gật đầu.
"Ha ha ha, ta thật sự không nhìn thấu được ngươi, nhưng ngoài ý muốn lại không thể chán ghét ngươi. Vương Lão Ngũ của Quy Tâm tông, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Thanh niên đầu lĩnh vừa dứt lời, mười mấy bộ khoái đã đi tới trước mặt hắn.
"Lâm bộ đầu, chính là những tặc nhân này."
Liễu Tử Câm chỉ đám tặc nhân bị trói trên mặt đất.
Nam tử trẻ tuổi mặc áo vải trắng cầm đầu chắp tay với Liễu Tử Câm rồi quay người móc lệnh bài bằng đồng đại biểu cho thân phận bộ khoái của hắn ra. Cuối cùng lấy một tờ giấy chi chít chữ đưa cho thanh niên đầu lĩnh xem rồi nói:
"Thấy rõ không? Phụng mệnh tới bắt người đó, dẫn toàn bộ đi!"