Chương 52: Tránh Xa Bộ Khoái
"Vâng!"
Sau đó một đám bộ khoái tiến lên kéo hết đám tặc nhân rời khỏi hang động.
Sau khi kiểm tra lại đám hài tử, Lâm bộ đầu lần nữa chắp tay nói với Liễu Tử Câm:
"Quy Tâm tông quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta đã truy nã đám tặc nhân này rất lâu, nhưng mãi vẫn không có được tin của chúng, bây giờ cuối cùng đã có thể bắt chúng ra công lý, tất cả đều dựa vào Liễu cô nương ngươi cả."
"Lâm bộ đầu quá khen, trong chuyện này, ngươi vẫn nên tạ ơn. . ."
Liễu Tử Câm nói xong thì quay đầu nhìn qua, nàng bỗng phát hiện không thấy sư huynh đâu cả.
Nhìn ánh mắt có chút mờ mịt của Liễu Tử Câm, Phương Thu Dao cũng nhận ra tình huống không đúng.
Hả? Sư huynh to như vậy đâu rồi? Rõ ràng vừa rồi còn đang đứng ở chỗ này mà.
Ý thức được có lẽ sư huynh không muốn lộ diện, Liễu Tử Câm đổi cách nói khác:
"Các sư muội của ta, các nàng mới là công thần bắt đám tặc nhân này."
"Ha ha ha, đều phải tạ ơn, đều phải tạ ơn. Bất quá bây giờ chúng ta phải nắm chắc thời gian trở về báo cáo, nếu không sư gia lại bảo chúng ta không làm tròn nhiệm vụ."
Năm sư muội đồng loạt nói được rồi đi theo Lâm bộ đầu, cùng áp tải đám tặc nhân về Trạch Bắc trấn.
Mọi thứ sau đó thuận lý thành chương, đến nha môn, ghi chép, nhận tiền thưởng, Liễu Tử Câm các nàng xem như đã tăng thêm chút danh vọng cho Quy Tâm tông.
Chờ đám tặc nhân bị giải vào đại lao xong, Lâm bộ đầu chạy chậm đến trước mặt Liễu Tử Câm:
"Các vị đã giúp Tập Phú thôn trừ đi một đại hoại, giảm bớt gánh nặng của chúng ta, để tỏ lòng biết ơn, chúng muốn thiết đãi các nàng ở khách sạn Thanh Phong, mong các vị nể mặt."
Liễu Tử Câm nghe xong tính đồng ý thì Phương Thu Dao đã bước lên trước một bước, chắp tay nói:
"Thật có lỗi, Lâm bộ đầu. Chúng ta rời đi có thời gian giới hạn, bây giờ cách quy định thời gian chỉ còn nửa ngày, cho nên rượu này chúng ta không nhận được, ngày sau hữu duyên gặp lại a."
Nói xong liền trực tiếp lôi Liễu Tử Câm rời khỏi nha môn.
Lâm bộ đầu còn chẳng có cơ hội lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn năm nữ tu sĩ của Quy Tâm tông biến mất trong nháy mắt.
"Ai!? Sao lại đi rồi."
Lúc này, một tên bộ khoái đi lên từ sau lưng Lâm bộ đầu.
"Đúng vậy a, cũng nhanh quá, ta còn chưa kịp thấy mặt các nàng.”
"Đúng đấy, thật đáng tiếc, dù các nàng che nửa mặt nhưng chỉ mỗi đôi mắt kia thôi. . . Chậc chậc, ta dám cược một tháng tiền thưởng, ngay cả Tần Uyển Uyển của Thiên Vũ lâu cũng không so được với các nàng."
"Đúng vậy a, từng nha đầu kia thật sự . . . Thật sự là. . ."
"Được rồi!"
Lúc này Lâm bộ đầu mới hét lớn một tiếng:
"Cả đám đều vô lại như nhau, người ta đi nhanh vậy chắc do các ngươi dọa đúng không? Ra sau viện chạy bộ hết cho ta!"
"Vâng. . ."
Đám bộ khoái lập tức lên tiếng.
Chờ đám bộ khoái xếp hàng trở về nha môn, lúc này Lâm bộ đầu mới tiếc nuối thở dài. Lần đầu tiên hắn gặp Liễu Tử Câm hôm qua đã bị kinh động bởi nhan sắc tựa tiên nhân của nàng, cũng dựa vào non nửa khuôn mặt mà xác định được đây tuyệt đối là nữ nhân đẹp mắt nhất cả đời này hắn từng gặp.
Sau đó trong lúc làm việc, hắn vẫn luôn cố gắng biểu hiện thật tốt nhất cả diện mạo lẫn tinh thần, muốn để lại ấn tượng tốt cho nàng. Đáng tiếc. . . Hắn vừa tính ra tay thì người ta đã chạy.
"Ai. . ."
Lâm bộ đầu thở dài một hơi, quay vào nha môn. Trong lòng thầm mong được gặp lại Liễu cô nương kia trong mộng.
Giờ phút này, Liễu Tử Câm bị Phương Thu Dao kéo chạy qua hai con đường, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ hỏi:
"Thu Dao, ngươi vội như vậy làm gì? Ta còn muốn hỏi Lâm bộ đầu vài chuyện, về sau gặp lại trường hợp này còn biết cách xử lý."
"Tử Câm tỷ, ngươi đừng trách ta, là sư huynh kêu ta làm vậy."
"Giang sư huynh?"
Liễu Tử Câm nghi ngờ hỏi:
"Hắn về rồi sao?"
"Ta vẫn luôn ở phía sau các ngươi."
Lúc này, thanh âm của Giang Bắc Nhiên đột nhiên vang lên khiến Liễu Tử Câm giật nảy mình.
"Dạy các ngươi thêm một chuyện, trừ vụ án ra, không nên day dưa quá nhiều cùng đám bộ khoái, họ cũng chẳng hơn đám tặc nhân kia là bao đâu.”
"A?"
Liễu Tử Câm nghe xong có chút sửng sốt, trong ấn tượng của nàng, bộ khoái trừ bạo giúp kẻ yếu, bảo hộ bách tính, là sự tồn tại cao thượng, sao lại không khác gì tặc nhân chứ?
Nhìn năm khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên, Giang Bắc Nhiên nói tiếp:
"Về sau từ từ các ngươi sẽ biết, tóm lại nghe lời ta là được."
"Vâng. . ."
Năm sư muội đồng loạt gật đầu, dù các nàng vẫn không hiểu vì sao lại như vậy nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng sư huynh.
Ra khỏi tiểu trấn, Giang Bắc Nhiên mở địa đồ ra xem:
"Hôm nay chúng ta không ở lại khách sạn, hạ trại ở bên ngoài, chuyện này cũng xem như một cách rèn luyện với các ngươi."
"Vâng."
Năm sư muội đều không có dị nghị gì.