Chương 59: Ba Điều Kiện
Không đợi Lịch Phục Thành chối từ, Giang Bắc Nhiên đã nhét sách vào ngực đối phương rồi quay người rời đi, chỉ để lại một câu.
"Hữu duyên gặp lại."
Năm sư muội dù chưa kịp khôi phục nhưng vẫn quay người đi theo sư huynh.
Lịch Phục Thành sờ Bát Cung Tứ Lạc Thư trong ngực, nhìn Giang Bắc Nhiên rời đi thì cảm khái:
"Vương huynh đúng là một kỳ nhân a."
"Mọi người đều nói đây không phải tên thật của hắn."
Đường Thính Song ở bên cạnh lập tức vạch trần.
"Danh tự chỉ là cách gọi thôi mà."
Lịch Phục Thành nói xong thì nhìn về phía Đường Thính Song:
"Đi thôi, trước tìm nơi giúp ngươi xử lý vết thương."
. . .
"Sư huynh, vì sao lần này ngươi lại ra tay cứu người trong ma giáo?"
"Sư huynh, sao ngươi biết họ không phải người của Thanh Vân tông?"
"Sư huynh, lúc ngươi rời đi đã tặng gì cho hắn vậy?"
Đám Giang Bắc Nhiên vừa đi được trăm mét, ba tỷ muội Ngu gia hô báo cáo xong liền liên tiếp hỏi.
"Không thể trả lời."
Giang Bắc Nhiên trực tiếp dùng bốn chữ này đáp lại ba tỷ muội.
"Ngô, sư huynh nói ta biết đi mà, ta đấm lưng cho ngươi."
"Ta bóp vai!"
"Ta đấm chân!"
Mắt thấy ba tỷ muội sắp làm thật, Giang Bắc Nhiên nói:
"Ta đếm tới ba, ai mà nháo nữa ta trừ một điểm.”
"Một."
Ba tỷ muội nghe vậy thì lập tức an tĩnh lại, chỉnh tề đi theo sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, dẫn theo mấy sư muội rời khỏi rừng cây.
Trên đường về, họ không gặp thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Giang Bắc Nhiên một hơi dẫn năm sư muội đi tới chân núi tông môn.
"Trước khi về, ta muốn nói với các ngươi ba điều.”
Đứng dưới bia đá có mấy chữ Quy Tâm tông, Giang Bắc Nhiên quay người nhìn năm sư muội, mở miệng nói.
Năm sư muội nghe xong thì cùng nhau dừng bước, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
"Thứ nhất, các ngươi có thể nói mình học được gì nhưng không được nói ai khác biết ta đã làm gì.”
"Thứ hai, không được đề cử ta làm thiết ấn với người khác."
Lúc nói lời này, Giang Bắc Nhiên liếc nhìn Liễu Tử Câm.
Lại bị sư huynh trừng. . . Thật là dọa người, thế nhưng cũng rất. . .
Liễu Tử Câm kìm lòng không được đè ngực lại, vì nhịp tim của nàng đập thực sự quá nhanh.
Thấy Liễu Tử Câm e ngại tới run lẩy bẩy, Giang Bắc Nhiên rất là hài lòng, nghĩ đến cách chấn áp bằng tinh thần lực thông qua ánh mắt quả nhiên rất thành công.
Thế là hắn nói tiếp:
"Thứ ba, về tông xong chúng ta tự về đường của mình, không có việc gì đừng kiếm ta.”
"A!?"
Năm sư muội nghe xong đồng loạt hô, hai điều kiện phía trước dù có chút kỳ quái nhưng các nàng có thể tiếp nhận, nhưng điều kiện thứ ba này cũng quá vô tình đi.
"Đương nhiên, ta cũng không ép buộc các ngươi phải tuân thủ, chỉ hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đừng để cuối cùng ngay cả người quen cũng không làm được."
Năm tỷ muội nghe xong thì trong lòng chấn động, nghĩ đến nguyên lai trong mắt sư huynh họ chỉ là người quen mà thôi, ngay cả bằng hữu cũng không bằng.
"Được rồi, hi vọng các ngươi có thể ghi nhớ ba điều này, về tông thôi."
Lúc lên núi, bầu không khí có chút ngột ngạt, dù vừa lúc đi đường các nàng cũng không nói lời nào nhưng bầu không khí cũng không kiềm nén giống như bây giờ.
Cứ thế cả sáu người leo đến đỉnh núi trong im lặng, Giang Bắc Nhiên đưa các nàng tới đình nghỉ mát lúc xuất phát.
"Trả mũ rơm, giày cỏ cùng vải bạt lại cho ta."
Mấy sư muội không có bất luận ý tứ gì muốn giữ lại, vì các nàng biết những vật này đều chẳng phải phàm vật, thậm chí có thể nói cực kỳ lợi hại, cho nên cùng nhau nói được rồi trả đồ cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên bỏ Mẫn Nhiên sáo trang vào Càn Khôn giới chỉ, lại lấy một bình ngọc ra:
"Trước khi xuất phát đã nói ai biểu hiện tốt sẽ cho một bình Bách Hoa Mật coi như ban thưởng. Bất quá nói thật, biểu hiện của năm người các ngươi đều tốt hơn ta tưởng nhiều, nhất là Liễu sư muội."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa bình chứa Bách Hoa Mật cho Liễu Tử Câm:
"Trên đường đi, ngươi rất có phong phạm đội trưởng, lúc gặp chuyện khó cũng rất tích cực, loại này phẩm chất này đáng quý, hi vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững."
"A? Cho ta?"
Liễu Tử Câm thật bất ngờ, nàng tưởng sư huynh rất ghét nàng, không ngờ cuối cùng lại khen nàng.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhìn về phía bốn người khác:
"Tin rằng các ngươi cũng không có ý kiến a?"
"Hoàn toàn không có!"
Bốn sư muội đồng thời dùng sức lắc đầu, trên đường đi đều là Tử Câm tỷ chịu bị mắng thay các nàng, việc này vẫn luôn khiến các nàng áy náy.
"Cái kia. . . Ta cung kính không bằng tuân mệnh, thật cảm tạ sư huynh."
Liễu Tử Câm nói xong thì nhận bình nhỏ bằng hai tay.
Nhưng trong lòng không khỏi kỳ quái, rõ ràng nàng được khen nhưng sao chẳng vui tí nào.
Giang Bắc Nhiên không thấy được vẻ phức tạp của Liễu Tử Câm vì lúc đó hắn đã đi ra đình nghỉ mát, hô:
"Được, đi thôi, tới Chấp Pháp đường phục mệnh."