Chương 81: Mạo Phạm
Vu Mạn Văn đi theo tiếng của Giang Bắc Nhiên, tới một góc vườn hoa, phát hiện Giang Bắc Nhiên và đường chủ đang đứng dưới một chậu cây lục thực mà nói chuyện.
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Vu Mạn Văn đi tới trước, dò hỏi.
Giang Bắc Nhiên lấy một thanh Bạc Diệp Đao từ trong Càn Khôn giới ra, sau đó quay đầu trả lời:
"Thi đường chủ nói bồn Mộc Miên Quyết này của nàng héo khô, kêu ta tới xem thử.”
"A ~"
Vu Mạn Văn gật gật đầu, đi đến trước phiến lá hình tam giác, sau khi xem một hồi thì nghi ngờ nói:
"Ta thấy dáng dấp nó vẫn rất tốt mà."
Giang Bắc Nhiên cười một tiếng, cẩn thận từng li từng tí nâng… một cành cây dài có hơn lá cây lên:
"Thực vật có tốt không phải nhìn từ chi tiết. Ngươi nhìn đi, lá cây lớn không đều, đường vân lộn xộn, nói rõ nội bộ của nó bị mất cân đối."
Vu Mạn Văn nghe xong thì chăm chú nhìn nửa ngày, giống như có chút hiểu rõ rồi hỏi:
"Vậy nên làm sao?"
"Vừa rồi ta đã nói chuyện với Thi đường chủ, muốn cây này tốt hơn thì phải giúp nó một tay, dùng tấm lòng mà chăm sóc nó.”
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Thi Phượng Lan:
"Vừa rồi ta đã nói đó, cành cây Mộc Miên Quyết nhìn rắn chắc nhưng kỳ thật lại rất yếu đuối. Lúc đụng vào phải cẩn thận, đừng gây tổn thương cho bộ phận phía dưới. Hiện tại đệ tử làm một lần cho ngài nhìn.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cầm Bạc Diệp Đao trên tay cắt mấy cái, nhẹ nhàng cắt bỏ những bộ phận vượt quá 18 cm.
“Tay này thật tinh xảo."
Thi Phượng Lan tán thưởng:
"Sau đó nó sẽ mọc mầm từng nách cành cây như ngươi nói hả?”
"Đúng vậy, không quá hai tháng ta cam đoan bồn cây này của ngài sẽ tốt trở lại.”
"Được rồi, ta tin ngươi một lần, tới tới tới, giúp ta xem một bồn cây khác."
Cứ như vậy, Giang Bắc Nhiên bị Thi Phượng Lan lôi một vòng đi qua toàn bộ vườn hoa của nàng, giải quyết toàn diện từng vấn đề nhỏ.
"Hô ~"
Thi Phượng Lan đứng dậy lau mồ hôi rịn trên trán, sau đó bỗng đập bả vai Giang Bắc Nhiên mấy lần rồi nói:
"Rất biết cách trồng cây, đây là lần đầu ta thấy có người biết cách làm vườn như vậy đó. Ngươi quay mặt sang chỗ khác làm gì?”
"Phi lễ chớ nhìn."
Giang Bắc Nhiên trực tiếp hồi đáp.
Cổ áo Thi Phượng Lan thấp, cộng với nàng đập tay với biên độ lớn, “lực hấp dẫn” từ sự vận động của hai thứ kia khiến Giang Bắc Nhiên thật sự không biết nên để con mắt vào đâu.
"Ha ha ha ha."
Thi Phượng Lan nghe xong thì cười to vài tiếng:
"Ngươi thú vị hơn đám lão già cứng nhắc muốn nhìn lại không dám nhìn kia a.”
Nói xong lại nói với Vu Mạn Văn:
"Ngươi nhặt được tiểu gia hỏa thú vị thế này từ đâu đấy?”
"Hắn a, thay vì nói ta nhặt được, còn không bằng nói là vất vả móc được, hắn chỉ hận không thể cả ngày có thể kiếm chỗ trốn.”
Thấy chủ đề có hơi xa, Giang Bắc Nhiên vội chắp tay nói:
"Không biết hiện tại Thi đường chủ có thể dẫn ta đi xem Ngọc Linh Lung gì đó rồi chứ? Đệ tử thậtsự rất hiếu kỳ."
"Được được được, ta đã đồng ý với ngươi, mà ngươi còn giúp ta nhiều việc như vậy. Ta dẫn ngươi vào xem."
Giang Bắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đuổi theo bước chân Thi Phượng Lan.
Vào tới chính sảnh, Giang Bắc Nhiên phát hiện bên trong bày đầy các loại kỳ hoa dị thảo, trong đó có không ít gốc cây hắn chỉ mới thấy qua trên sách.
Thi Phượng Lan quay đầu mắt thấy hai mắt như phát sáng của Giang Bắc Nhiên thì cười nói:
"Thế nào, thích không?"
"Thích lắm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Thi đường chủ thật sự đã giúp ta mở rộng tầm mắt, chỉ tiếc. . ."
Nghe Giang Bắc Nhiên chỉ nói một nửa, Thi Phượng Lan trực tiếp hỏi:
"Chỉ tiếc ta nuôi không tốt, đúng không?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay:
"Đệ tử cũng không có ý mạo phạm Thi đường chủ."
"Ai, ai nói ngươi mạo phạm ta."
Thi Phượng Lan nói xong thì đi đến trước một chậu cây, ngửi mùi thơm phát ra từ đó:
"Ta đó hả, rất thích đám hoa hoa cỏ cỏ này, nhưng thứ ta thích kỳ thật chỉ là vẻ ngoài của chúng. Bình thường người phụ trách chăm sóc chúng không phải ta.”
"Thì ra là thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, khó trách hắn cảm thấy vị đường chủ có phần thiếu kiến thức trên phương diện chăm sóc hoa cỏ.
"Bất quá Thi đường chủ không tinh thông kỳ hoa dị thảo mà có thể thu thập nhiều như vậy cũng tương đương lợi hại."
"Ha ha ha."
Thi Phượng Lan nghe xong lập tức cười lớn:
"Số hoa cỏ này không phải ta thu thập, đều là người khác tặng."
Tặng! ?
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc, chỉ mỗi chậu Phượng Hoàng Lạc hắn thấy lúc vừa vào cửa đã là danh hoa có tiền cũng không mua được rồi. Thả vào chợ chỉ vài phút là bị người cướp tới bể đầu. Là ai tặng quà lại ra tay hào phóng như vậy? Tặng bảo vậy cho người khác?
Bất quá sau một giây, Giang Bắc Nhiên đã nghĩ thông, luận về tư sách, vị Thi đường chủ này so với Vu hộ pháp không thua chút nào, hoặc nói mỗi người mỗi vẻ. Nếu Vu hộ pháp có được nhiều người liếm. . . Nhiều người theo đuổi như vậy, còn có đệ tử bị đường chủ nhà mình sai tới xếp một hàng dài thì đoán chừng Thi Phượng Lan chỉ cần lộ ra nàng có sở thích với kỳ hoa dị thảo, chẳng phải chỉ vài phút đã chất đầy quà rồi…