Chương 99: Hai Dị Thú
"A~ được, được."
Ngô Thanh Sách bộc phát huyền khí xong thì bắt đầu đi tiếp. Tinh thần lực của Giang Bắc Nhiên lập tức cảm nhận được Huyền Sư tứ giai mình thấy ở quán trà buổi chiều đang lặng lẽ đuổi theo.
Không truyền ra huyền khí lại lặng lẽ đi theo sau? Quả nhiên không phải tác phong chính phái.
Ban thường hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm hoa cỏ.
Nghe xong âm thanh hệ thống nhắc nhở, Giang Bắc Nhiên cũng tản ra huyền khí của mình rồi đi theo Ngô Thanh Sách bắt đầu chạy tới Hoa Diệp Lâm.
. . .
Một bên khác, tại một góc đông nam của Hoa Diệp Lâm, bên tai Mã Ba Tuấn đang canh gác đột nhiên vang lên thanh âm.
"Ngựa Què, có hai người tu luyện đang đi về hướng Hoa Diệp Lâm."
Mã Ba Tuấn vốn đang nghỉ ngơi lập tức mở mắt, dùng Thiên Độn truyền âm:
"Thực lực thế nào?"
"Một là Huyền Giả cửu giai, một người khác là. . . chỉ có Luyện Khí ngũ giai."
"Được, ta hỏi lão đại một chút xem nên xử lý thế nào."
Mã Ba Tuấn nói xong thì truyền âm về hướng tây bắc của rừng cây:
"Lão đại, Thú Y nói có một Huyền Giả cửu giai đang đi tới hướng này, làm sao đây?"
Trong rừng, Tần Tử An quan sát Lôi Văn Tranh cùng Nghiệt Hoan đang dùng sức chuẩn bị chiến đấu với nhau thì nghe được Mã Ba Tuấn báo cáo:
"Đoán chừng hai con dị thú này sắp khai chiến rồi, đừng để hai người đó tới khiến mọi chuyện phức tạp thêm, trực tiếp giết đi."
"Vâng."
Mã Ba Tuấn đáp lại rồi truyền âm cho Thú Y Mao Thuyên:
"Lão đại nói trực tiếp giải quyết hết."
"Được! Ta thích cách này, giao cho ta."
Lát sau, Mã Ba Tuấn lần nữa dùng Thiên Độn truyền âm tìm kiếm Mao Thuyên, muốn nói đối phương ra tay dứt khoát một chút. Đừng cứ moi ruột móc gan chơi người sống thành người chết, họ còn có chính sự cần làm.
Hả? Khí tức của tiểu tử này đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra?
Phát giác được tình huống không đúng, Mã Ba Tuấn lập tức truyền âm cho Tần Tử An:
"Lão đại, hình như..."
Lời vừa nói ra được phân nửa, Mã Ba Tuấn đã thấy một nắm đấm lớn như cái nồi đất đập tới.
"A!"
Mã Ba Tuấn rú thảm một tiếng rồi rớt xuống cây.
"Ngựa Què!?"
Nghe được tiếng hét thảm của Mã Ba Tuấn, Tần Tử An cảm thấy lạnh cả người.
Vừa rồi giọng điệu khi truyền âm của Mã Ba Tuấn vẫn rất bình thường, không giống đang đánh nhau. Nói cách khác, rất có thể dưới tình huống Mã Ba Tuấn hoàn toàn không phát hiện đã bị đối phương xử lý.
Người đến rất lặng lẽ, tốc độ nhanh, thực lực mạnh!
Xác định xong ba điểm, Tần Tử An lập tức hô ta với ba đồng bạn khác trong rừng cây:
"Toàn bộ tới chỗ ta tập hợp, đụng tới dã quỷ rồi."
Lần này hắn không dùng Thiên Độn truyền âm mà trực tiếp hô lên. Dù bại lộ vị trí của mình nhưng cũng muốn đánh động tới hai con dị thú phía dưới, khiến tình huống càng thêm hỗn loạn.
Nghe tiếng rống của lão đại, đệ tử Hoạt Sát cung phân tán trong các ngõ ngách của Hoa Diệp Lâm lập tức chạy về phía Tần Tử An.
Trước hết tới điểm tập hợp với Bảo Hoắc, cơ mà một màn trước mắt lại khiến hắn lạnh từ lòng bàn chân lạnh tới đỉnh đầu.
Tần Tử An trước mắt đã ngã xuống mặt đất không chút tiếng động, hai dị thú cũng trốn một bên run lẩy bẩy, tựa hồ vừa thấy gì đó rất đáng sợ.
"Đừng tới. . ."
Bảo Hoắc vừa định quay đầu gọi các sư huynh muội chạy phía trước lại thì bỗng trước mắt tối đen, không còn bất kỳ ý thức nào nữa.
Từ Phán Tình vừa đuổi tới vừa vặn thấy một màn Nhị sư huynh bị giết này, nàng vội vàng kéo tấm che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ:
"Tiền bối, chúng ta không có ác ý, chỉ là đường. . . Ách. . . Ngươi. . ."
Từ Phán Tình vừa nói được phân nửa thì thấy một đạo bạch quang hiện lên, lúc che cổ chỉ sờ thấy máu tươi nay đã phun ra ngoài.
"Sư muội! ! ! A! ! ! Ta liều mạng với ngươi!"
Nhìn tráng hán khàn cả giọng vọt về phía mình, Giang Bắc Nhiên thầm than nhẹ một tiếng trong lòng.
Ngươi làm như ta là trùm phản diện không bằng. . .
Bất quá nghĩ thì nghĩ, động tác trên tay Giang Bắc Nhiên không chậm chút nào, ngón trỏ đâm một cái vào trán tráng hán, đối phương buông mình ngã trên mặt đất.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức lạnh.
"Hô. . ."
Nương theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Giang Bắc Nhiên thở phào một hơi, khiêng thi thể sau lưng tới chỗ Ngô Thanh Sách:
"Xử lý thi thể này một chút, điều tra xem lai lịch của họ thế nào."
"Được rồi!"
Đối với sáu cao thủ cấp bậc Huyền Sư bị sư huynh giải quyết toàn bộ trong nháy mắt, Ngô Thanh Sách không có bất kỳ biểu hiện ngoài ý muốn gì, chỉ ngoan ngoãn chạy tới lần lượt kiểm tra.
"Ai! Ai! Ai! Ai bảo các ngươi chạy, ngồi yên đó."
Thấy Lôi Văn Tranh cùng Nghiệt Hoan chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi, Giang Bắc Nhiên tiện tay nhặt một cục đá ném về phía chúng.
Cảm nhận được uy lực của cục đá, Lôi Văn Tranh cùng Nghiệt Hoan lập tức dừng bước, xoay người lại, một mặt nịnh nọt nhìn Giang Bắc Nhiên, hai con tổng công chín cái đuôi điên cuồng vẫy vẫy.