Chương 100: Điều Tra
Chỉ chốc lát sau, thi thể đã được dồn lại một chỗ, Ngô Thanh Sách chạy tới chỗ Giang Bắc Nhiên báo cáo:
"Sư huynh, tất cả đều là đệ tử Hoạt Sát cung, ngoài ra ta lục được một khối Hoạt Sát Lệnh từ trong Càn Khôn Giới của nam tử mặc hắc y. Hắn hẳn là nhân vật tương đối lợi hại, nhưng Hoạt Sát cung không phải thế lực ở An Giang đảo à? Sao tự nhiên xuất hiện ở đây."
"Ừm, còn nhìn ra được gì nữa không?"
Giang Bắc Nhiên gật đầu hỏi.
"Còn nữa. . ."
Đôi mắt Ngô Thanh Sách vòng vo mấy cái rồi đáp:
"Nha! Sư huynh khống chế lực đạo ngày càng tinh chuẩn, tráng hán kia. . . Ách. . ."
Thấy sư huynh dần nhìn mình như nhìn thằng ngốc, Ngô Thanh Sách cúi đầu.
"Ai. . ."
Thở dài một hơi, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể lắc đầu.
Không tức giận, không tức giận, ta nhận, ta nhận.
An ủi bản thân một chút, Giang Bắc Nhiên dẫn Ngô Thanh Sách tới trước sáu cỗ thi thể:
"Đến đây, cho ngươi ba cơ hội, từ những gì ta dạy nói ta nghe nên làm gì với tình huống này.”
Ngô Thanh Sách nghe xong thì điên cuồng suy nghĩ, lát sau hắn mới giơ một ngón tay lên nói:
"Giết người nơi dã ngoại nhớ hủy thi diệt tích! A!"
Ngô Thanh Sách vừa nói xong thì kêu thảm một tiếng rồi bưng kín cái trán đáng thương của mình.
"Nhắc ngươi, làm chuyện gì cũng phải làm từng bước một, còn hai cơ hội nữa."
Ngô Thanh Sách xoa cái trán sưng lên rồi dùng sức nghĩ đi nghĩ lại rồi hô:
"Ta biết rồi!"
"Nói đi."
"Trên thi thể sẽ có rất nhiều đáp án ta muốn biết!"
"Ừm, tính ra ngươi cũng không đần. Cho nên ngươi nhìn ra gì rồi?"
"Ta. . ."
Ngô Thanh Sách nhìn chằm chằm sáu cỗ thi thể hồi lâu rồi nói:
"Tráng hán kia hẳn là cao thủ ngoại công, từ cách phân bố cơ bắp của hắn mà xem, hẳn hắn am hiểu nhất là thối công, mặt khác. . . Ách."
Thấy sư huynh lần nheo mắt, Ngô Thanh Sách biết mình đã nói sai.
"Sao ngươi cứ luôn trả lại ta những gì ta đã dạy ngươi thế?”
Giang Bắc Nhiên hoang mang hỏi.
"Vì sư huynh thông minh hơn ta nhiều, ta không học được."
"Vuốt mông ngựa cũng vô dụng."
"Đúng rồi!"
"A!"
Ngô Thanh Sách vừa trả lời xong thì cái trán lại bị gõ một cái.
"Vì sao!?"
Ngô Thanh Sách ủy khuất hỏi.
"Vì ta dựa vào nét mặt của ngươi mà đọc được suy nghĩ trong lòng ngươi: vuốt mông ngựa chỗ nào cũng vô dụng thôi, lần này sư huynh ngươi thể nào cũng gõ trán ta cho xem, có phải không?"
"Sư huynh. . . Ngươi còn nói ngươi không biết Thuật Độc Tâm!?"
…
Giang Bắc Nhiên vẫy tay với Ngô Thanh Sách, hắn ngồi xổm người xuống dùng ngón tay trỏ quệt lên môi nữ đệ tử của Hoạt Sát cung một chút.
"Ngửi đi, vị gì."
Ngô Thanh Sách ngửi, suy nghĩ một phen rồi đáp:
"Hình như là. . . Tử Dương Hoa?"
"Không có hình như, cho ta câu trả lời xác định đi."
"Chính là Tử Dương Hoa!"
"Đưa đầu qua đây."
"A. . ."
"A cái gì a, nhanh lên."
"Sư huynh ngươi nhẹ. . ."
Ngô Thanh Sách nói xong thì hạ thấp đầu xuống:
"A!"
Chờ Ngô Thanh Sách kêu thảm một tiếng, Giang Bắc Nhiên mới nói:
"Đây hương vị cây dâm bụt, là hỗn hợp chất lỏng Hướng Lam Hoa chế thành son phấn. Trước đó ta từng đi dạo qua Minh Thúy trấn, nơi đó không có chợ phiên, hẳn sẽ không bán cây dâm bụt để chế ra son phấn cao cấp này. Hỏi ngươi cái này, ngươi cảm thấy nơi có thể bán được loại son phấn cao cấp mà ở gần đây nhất là nơi nào không?”
"An Hoắc thành!"
Ngô Thanh Sách đang vò trán lập tức trả lời.
"Ừm, rốt cục cũng đúng một lần rồi."
Giang Bắc Nhiên xoa ngón tay hai lần, nói tiếp:
"Dù chưa chắc mua được ở đây nhưng ngày mai ngươi có thể tới An Hoắc thành thử vận may. Xem thử có nhìn ra được chút manh mối gì không. Đến đây đi, để ta dạy ngươi cách đọc khẩu quyết một lần, điều tra xem mục đích của đám người này là gì."
"A nha."
Ngô Thanh Sách nghe xong thì gật gù đắc ý đáp:
"Có chỗ tốt liền vớt một phiếu, không có chỗ tốt liền phòng một tay."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, tháo hai túi tiền bên hông nam tử áo đen xuống, đổ hết tiền đồng bên trong ra.
"Nhìn xem, đây là tiền đồng của những nơi nào.”
"Vâng."
Ngô Thanh Sách ngồi xổm người xuống, cẩn thận kiểm tra tiền đồng rồi nói:
"Có An Hồ Đích, Thượng Thang, Ninh Nghi, a, có, khu Giang Bắc của chúng ta, từ chế tác mà xem, hẳn là ở phía Bắc Sơn phủ."
"Cho nên ngươi tổng hợp được lộ tuyến họ đi từ An Giang đảo tới đây chưa?”
"Rõ ràng, xác suất lớn nhất là họ thông qua Ngô Tùng quan tới đây."
"Ừm, câu trả lời này không tệ."
Giang Bắc Nhiên vui mừng nhẹ gật đầu:
"Cất thật kỹ số tiền đồng này đi, mặt khác nói lại nguyên nhân lần nữa.”
"Rời nhà ra ngoài, dùng tiền của nơi nào mua đồ để xác định quê hương mình tiền mua đồ."
"Ừm, thu thập đi."
Nói xong Giang Bắc Nhiên lại kiểm tra Càn Khôn giới của người áo đen lần nữa, lấy một quyền trục trong đó ra, mở ra thì thấy đó là một bức chân dung.
"Ai. . . Xấu thật là xấu."