"Thư Đồng, ngươi phát hiện ra cái gì không, cái tên Trần Viễn này dường như càng ngày càng được hoan nghênh a, đầu tiên là Triệu Ngọc Kỳ cho hắn kết bạn wechat, hiện tại ngay cả Từ Nhạc Nhạc bên học viện Nghệ thuật của trường cũng chủ động chạy tới tìm hắn, cái tên này có sức hấp dẫn lớn tới như vậy từ lúc nào? Chẳng lẽ ai ai cũng biết nhà hắn được đền bù sao?"
Tôn Nhuế bạn thân của Lâm Thư Đồng ở sau lưng nhỏ giọng mà nói.
Lâm Thư Đồng không biết là đang tức giận hay sao, không nói một lời nhìn vào Trần Viễn và Từ Nhạc Nhạc cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ.
Còn cố ý đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Nàng ta muốn để cho Trần Viễn biết nàng đang tức giận.
Nàng ta muốn để Trần Viễn giống như trước đây.
Mỗi khi phát giác được nàng ta không vui đều sẽ vội vàng chạy tới dỗ nàng ta, lấy lòng nàng ta!
Lần này.
Trần Viễn giống như kiểu căn bản không nhìn thấy nàng ta.
Vẫn như cũ cười cười nói nói với Từ Nhạc Nhạc.
Có đôi khi nữ sinh đều có một loại tâm lý ám chỉ rất chi là kỳ quái.
Nam sinh càng không có nữ sinh thích thì các nàng càng xem thường, cảm thấy nam sinh này thấp kém, người khác còn chẳng cần huống chi là ta tự nhiên chắc chắn cũng chẳng cần.
Nhưng nếu như là nam sinh được hoan nghênh, những nữ sinh khác đều thích, vậy hắn chắc chắn có sức hấp dẫn và tài hoa của mình, ta cần phải tiếp xúc nhiều để tìm hiểu.
Loại ám chỉ trong lòng này thông thường là theo bản năng.
Những gì không thể có được thì mới là tốt.
Mọi người tranh giành ta cũng nhẩy vào tranh giành.
Đây cũng chính là lý do vì sao liếm cẩu liếm tới cuối cùng thì chẳng còn gì cả.
Là một trong những nguyên nhân khiến cho những tên nam nhân cặn bã sống tới vui vẻ sung sướng.
Mà Trần Viễn bây giờ, sau khi gặp phải đả kích trong chuyện tình cảm, đã bắt đầu từ người hiền lành thành thật dần dần chuyển biến làm nam nhân cặn bã!
Ở dưới cái nhìn của hắn, nam nhân cặn bã và liếm cẩu, có vẻ như cũng không xung đột.
Hắn cái này gọi là cặn bã liếm cẩu!
"Lâm Thư Đồng người bạn gái trước của ngươi hình như có chút không vui? Ngươi có muốn đi dỗ dành hay không?"
Từ Nhạc Nhạc không biết là vô tình hay cố ý mà nói.
Từ lúc Lâm Thư Đồng cố ý đi ngang qua, nàng ta cũng đã bắt đầu âm thầm cảnh giác lên.
Nữ nhân này rõ ràng chính là kiểu trà xanh.
Ăn trong chén nhìn trong nồi.
Bây giờ Trần Viễn là con mồi mà Từ Nhạc Nhạc nàng ta nhìn trúng, nói cái gì cũng không thể để cho Lâm Thư Đồng câu đi.
"Không cần, đều đã nói là bạn gái cũ, ta đi dỗ nàng ta thì cũng không phù hợp cho lắm a!"
Trần Viễn giang hai tay ra nói.
Hắn cảm thấy hai nữ nhân này đều không phải là đèn đã cạn dầu!
Nếu là bản thân mình trước đây, thật đúng là chơi không lại dạng nữ cặn bã này.
Nhưng là bây giờ.
Chỉ cần mình có thể giữ được bản tâm, giữ tình cảm chân thật của mình không bị ảnh hưởng, như vậy hắn là có thể đứng ở vào thế bất bại.
Dù sao các ngươi ở trong mắt ta đều không khác gì là người công cụ chỉ dùng để cày tiền.
Nghĩ đến đây, Trần Viễn cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.
"Quả nhiên a, ta vẫn còn quá trẻ, một bức tranh của Từ Nhạc Nhạc mà thôi, thiếu chút nữa thì làm dao động nội tâm của ta."
Trong nội tâm Trần Viễn âm thầm lắc đầu.
"Tiểu Viễn ca, ngươi bình thường có thích xem livestream không?"
Đi trên đường của khuôn viên trường, Từ Nhạc Nhạc nói bóng nói gió bắt đầu hỏi thăm.
"Livestream sao, cũng không phải thường xuyên xem, chỉ là thi thoảng rảnh rỗi nhàm chán thì sẽ xem một chút!"
"Nha! Vậy ngươi hay xem ở nền tảng nào?"
"Shark a, Pox Sound a, Long Nha a, đều từng xem, có điều xem Shark thường nhiều hơn một chút."
Quả là thế.
Từ Nhạc Nhạc giống như càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
"Tiểu Viễn ca, thật ra thì ta cũng muốn làm streamer, nghe nói nữ streamer hiện tại đều kiếm được rất nhiều tiền!"
"Vậy thì rất tốt a, tự lực cánh sinh, nếu như ngày nào ngươi livestream, nói với ta một tiếng ta sẽ cổ động cho ngươi."
"Thật sao? Tiểu Viễn ca ngươi thật là tốt!"
Khi nàng ta nói xong, Từ Nhạc Nhạc đã khoác tay lên cánh tay của Trần Viễn.
Nàng ta một mặt cười như nở hoa, dáng người nóng bỏng, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, hấp dẫn không ít lực chú ý của các bạn học đi ngang qua.
Đúng vào lúc này.
Một chàng trai cao tới khoảng một mét tám, nước da trắng trẻo, dung mạo tuấn tú dưới ánh nắng mặt trời, ở phía đối diện, mặt mũi tràn đầy lửa giận đi về phía Từ Nhạc Nhạc và Trần Viễn.
Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, một bộ dáng vẻ bị lừa gạt và phản bội.
"Từ Nhạc Nhạc, không phải nói ngươi hôm nay muốn đi cùng bạn thân của ngươi để làm móng tay sao? Tại sao ngươi lại gạt ta, người này là ai?"
"Vương Vũ, ta đi cùng với ai còn chưa tới lượt ngươi để ý tới ta a? Ngươi cũng không phải bạn trai của ta."
"Thế nhưng là, hai ngày trước ngươi đã đồng ý đi xem phim cùng với ta rồi, tại sao lại lật lọng, nữ sinh các ngươi nói ra chẳng lẽ đều không giữ lời sao? Nhạc Nhạc học tỷ, ta đã theo đuổi ngươi nửa năm rồi, tại sao ngươi luôn là như vậy, chẳng lẽ ta ở trong mắt ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái lốp xe dự phòng thôi sao?"
Vương Vũ một mặt tức giận.
Hốc mắt hắn mang theo nước mắt.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc quá đau lòng.
"Vương Vũ học đệ chớ có tự mình đa tình, ta để ngươi theo đuổi ta sao? Mỗi lần ngươi tán gái đều sẽ chỉ mời người đi xem phim? Ngươi có biết bộ phim mà ngươi nói kia ta đã xem tới mười mấy lần rồi hay không, đều ngán tới buồn nôn rồi, ta thật không muốn lãng phí thời gian đi cùng với ngươi."
Lời nói này của Từ Nhạc Nhạc rất khó nghe.
Ngay cả Trần Viễn cũng không tự chủ được mà nhíu mày.
Từ trên người vị học đệ này, hắn giống như thấy được bản thân mình trước đây.
Nghĩ tới đây, Trần Viễn đột nhiên hất cánh tay của Từ Nhạc Nhạc ra.
"Tiểu Viễn ca, ngươi ····?"
"Từ Nhạc Nhạc, ta thật không nghĩ tới ngươi lại là loại người như vậy, đùa bỡn tình cảm của nam sinh thú vị lắm sao? Một bộ phim thế mà có thể xem tới mười mấy lần, xem với ai? Ngươi làm ta quá thất vọng!"
"Tiểu Viễn ca, ngươi nghe ta giải thích đã."
"Không cần phải giải thích gì cả, ngươi cho rằng ngươi có nhiều người theo đuổi là ngươi có thể tự hào là có thể đắc ý thật sao? Nói cho ngươi biết, miếng thịt nếu bốc mùi hôi thối thì sẽ có nhiều ruồi hơn, hừ"
Trần Viễn hừ lạnh một tiếng.
Bước nhanh mà rời khỏi.
Căn bản không chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào từ Từ Nhạc Nhạc,
Ngay cả bức tranh mà nàng ta vẽ tặng cho Trần Viễn cũng bị thuận tay ném vào thùng rác.
Cho tới bây giờ, Trần Viễn căn bản đã không thèm quan tâm tới độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đối với hắn.
Dù sao hả giận là xong việc!
Cảm giác chỉ vào mặt mỹ nữ mà mắng, thật con mẹ nó dễ chịu.
Làm nam nhân, nên có thái độ, nên có nguyên tắc của mình.
Thái độ trở mặt không quen biết này của Trần Viễn, thực sự khiến không ít người đi qua đường vây xem cũng phải ngây người.
"Đậu xanh rau muống, huynh đệ kia thật là lợi hại, cô nàng xinh đẹp như thế này, thế mà bỏ được còn chỉ vào mặt người ta để mà mắng? Nếu là ta thì chắc chắn sẽ không nỡ mắng nàng một câu, mà sẽ còn nâng ở trong lòng bàn tay chỉ sợ gió thổi bay mất!"
"Các ngươi thì biết cái gì, đây mới là nam nhân đích thực, nữ nhân không thể nuông chiều quá đà!"
"Thôi đi, nam nhân đích thực cái gì a, không có phong độ như vậy, đều không hiểu được nỗi lòng của nữ sinh, đáng đời độc thân cả một đời." Một nữ sinh cau mày nói.
Chỉ chốc lát sau.
Từ Nhạc Nhạc nhặt bức tranh chân dung từ trong thùng rác lên.
Hốc mắt nàng ta đỏ hoe, loáng thoáng có thể thấy được nước mắt lập lòe.
Trông vô cùng đáng thương.
"Nhạc Nhạc, nam nhân kia căn bản không biết quý trọng ngươi, ngươi vẫn là không cần phải tốn tâm tư vào trên người hắn, ta mới là người đối với ngươi tốt nhất!" Vương Vũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đột nhiên lại tiến lên làm liếm cẩu để mà an ủi.
"Cút, nếu không phải bởi vì ngươi, Trần Viễn hắn căn bản sẽ không hiểu lầm, ta chán ghét ngươi!"
"Nhạc Nhạc, ta đến cũng là đã làm sai điều gì, tại sao ngươi phải đối xử với ta như vậy?"
Vương Vũ càng nói càng thương tâm.
Hắn cảm thấy, bản thân mình căn bản không kém hơn so với Trần Viễn, nói tướng mạo, nói tính tình, nói khí chất, đến cùng có chỗ nào kém hơn so với tên kia?
Nhưng vì cái gì mà Từ Nhạc Nhạc lại không thèm để mắt tới hắn?
Lúc này trong lòng Từ Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
Nàng ta đã dần dần thăm dò được nội tình của Trần Viễn.
Đây tuyệt đối là một nam nhân có gia thế sâu không lường được.
Nàng ta vốn là muốn chơi kiểu mềm nắn rắn buông, khiến nam nhân này không thể tự kiếm chế được mà yêu nàng ta.
Nhưng mà ai có thể ngờ được các loại thủ đoạn còn chưa kịp tung ra.
Người nam nhân kia lại trở mặt ngay tại chỗ.
Con vịt đã đun sôi lên rồi vậy mà còn bay mất?
Nàng ta đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, rất muốn cứu vãn, nàng ta nhất định phải giải thích rõ sự hiểu lầm này.
Không phải vậy thì sẽ ăn ngủ không yên.
Có lẽ bản thân Từ Nhạc Nhạc cũng không có ý thức được, trong đầu nàng ta bây giờ đã toàn là hình ảnh của Trần Viễn.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.