Một tiếng quát lớn làm tất cả các thiếu niên nghiện game trong quán nét phải giật mình.
Bầu không khí đột nhiên bị kìm nén đến làm cho người ngạt thở!
Sắc mặt Chu Hải Quyền tái mét.
Ánh mắt hai người Hùng Đào và Tào Cẩn Ngôn cũng có hơi chút né tránh.
Mặc dù bọn hắn đều là tuổi trẻ nóng tính, dễ nóng nảy, nhưng bọn hắn dù sao cũng không phải những thiếu niên không tốt thường xuyên đánh nhau.
Vào lúc này đối phương có tới mười mấy người, muốn nói một chút không sợ thì đó là không có khả năng.
"Đào tử, lão Tào, chuyện này các ngươi không cần phải để ý tới, mới vừa rồi là ta đạp hắn, cùng lắm thì bị hắn đánh lại là được rồi, không phải chỉ bị đánh mà còn có thể sẽ mất mạng hay sao?"
Vào thời khắc mấu chốt, Chu Hải Quyền rất nghĩa khí, dự định một mình đi lo liệu mọi việc.
Ngay vào lúc Chu Hải Quyền nói ra lời vừa rồi, đám đầu đường xó chợ này đã vây quanh.
Tôn Nhuế bị dọa đến sắc mặt tái nhợt hô: "Đám lưu manh các ngươi không được qua đây, lại tới ta sẽ báo cảnh sát!"
"Báo cảnh cái nồi nhà mày, thu điện thoại của cái con đê tiện này lại, mẹ kiếp, hôm nay lão tử chơi chết đám ranh con các ngươi!
Hoàng Ba quát lớn một tiếng.
Đột nhiên một bàn tay tát về phía mặt của Chu Hải Quyền.
Hắn cho rằng, lần này sẽ không còn ai dám cản hắn.
Dù sao đằng sau hắn còn có mười mấy người đứng đấy.
Đám sinh viên nhóc con này sớm đã bị dọa sợ vỡ mật.
Căn bản cũng không dám đánh trả!
Cũng không có khả năng để mà đánh trả!
Nhưng kết quả của câu chuyện thường nằm ngoài dự liệu.
Lúc một bàn tay của Hoàng Ba vung tới, Chu Hải Quyền siết chặt nắm đấm lại, hắn đứng tại chỗ đó không nhúc nhích chút nào, đã làm tốt chuẩn bị bị đánh!
Nhưng ở vào lúc bàn tay tát tới cách khuôn mặt của Chu Hải Đường chỉ còn 10 cm.
Một bàn tay mạnh mẽ có lực nắm chặt lấy cánh tay của Hoàng Ba, khiến hắn không thể động đậy.
Vô luận hắn dùng sức cỡ nào cũng không cách nào thoát khỏi.
"Đậu xanh rau muống, còn dám phản kháng, ngươi con mẹ nó thế mà còn dám phản kháng?"
"Tại sao ta không dám phản kháng, đánh huynh đệ của ta mà ngươi cũng không hỏi xem ý kiến của ta?"
Trần Viễn nói với thái độ rất cứng rắn.
"Con má nó ngươi thì tính là cái thứ gì ...."
"Bành!"
Hoàng Ba còn chưa nói hết lời, Trần Viễn đột nhiên tung ra một cước đạp hắn bay ra ngoài.
Lực lượng của Trần Viễn đã cao tới 19 điểm, là gấp đôi người bình thường.
Một đạp này, đạp cho Hoàng Ba bay ra xa ba mét, sau đó thì lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
"Đau quá, con má nó ...."
"Đậu xanh! Huynh đệ của lão tử mà ngươi cũng dám đánh, cùng tiến lên, chơi chết đám nhóc con này!"
Một đại hán đầu đinh thấy Hoàng Ba bị đánh thì lập tức tức giận không kiềm chế được mà lao tới.
Trần Viễn không lùi mà tiến tới, thế mà một thân một mình lao về phía đám côn đồ.
Khi thực lực và thể chất đã đạt tới gấp đôi người bình thường, sức chiến đấu của Trần Viễn có được tuyệt đối không đơn giản là một cộng một bằng hai.
Tố chất thân thể tốt, đại biểu hắn càng có khả năng chống chịu các pha đánh đập tốt hơn.
Lực lượng cường đại đồng nghĩa với việc hắn đánh người người sẽ rất đau.
Trần Viễn đánh người khác một quyền, người khác chịu không nổi.
Người khác đánh hắn một quyền, hắn không đau chẳng ngứa.
Hắn bây giờ vừa có thịt vừa có cơ bắp.
Lần này, Trần viễn cũng muốn kiểm tra xem một chút, dùng hai mươi điểm cường hóa tới cường hóa thân thể đến cùng mang tới cho hắn một loại thay đổi như thế nào.
Sau đó.
Mọi người đã thấy được bức ảnh này.
Nam sinh mới nhìn qua không phải là đặc biệt cường tráng này, vậy mà lại vô cùng dũng mãnh, một thân một mình chiến đấu với mười mấy người, vậy mà không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Hắn cũng không có phương pháp chiến đấu cao siêu kỹ xảo gì.
Chính là ngươi đánh ta một quyền ta đá ngươi một cước.
Cứng đối cứng!
Vô cùng kiên cường!
Trên thực tế đám côn đồ này tuy rằng có mười hai người, nhưng ở vào lúc đánh nhau thực sự thì chỉ có năm sáu tên động thủ, những tên còn lại chỉ là bày biện, kéo tới là để trợ uy!
Năm tên đánh một mình Trần Viễn, vậy mà thật đánh không thắng nổi hắn.
Lực lượng của Trần Viễn quá mạnh, lại có khả năng chịu đánh, không có người nào có thể làm gì được hắn.
Hắn ngang nhiên xuất thủ, giống như hổ lao vào bầy dê.
Dũng mãnh khác thường.
"Lão tứ đừng hoảng, ta tới giúp ngươi, má nó, một đám người đánh một mình huynh đệ của ta, thật cho rằng lão tử chỉ là bày biện sao!" Hùng Đào quát lớn một tiếng, đánh nhau với một tên lưu manh trong đó.
"Đậu, lão nhị, lão tứ các ngươi mạnh như vậy thì ta sợ cái rắm gì chứ, xông!"
Tào Cẩn Ngôn lập tức tham gia vào bên trong hội đồng.
Chu Hải Quyền cũng đi theo ngay sau đó.
Chuyện này do hắn mà ra, bây giờ ba người bạn cùng phòng của hắn đều đã lên, hắn không có lý do gì lại trốn tránh ở sau lưng.
Huống chi Tôn Nhuế còn đang đứng nhìn ở bên cạnh.
Như vậy thì càng phải biểu hiện một phen.
Có ba người bạn cùng phòng hỗ trợ, Trần Viễn càng như hổ thêm cánh.
Dù sao bị mười mấy người vây quanh đánh thì vẫn có chút thua thiệt.
Bây giờ có người tới chia sẻ áp lực, hắn tự nhiên càng dũng mãnh hơn, khí nhất càng đủ hơn.
Khoảng thời gian mấy phút sau.
Mười mấy người nằm ở một chỗ.
Một đám thiếu niên nghiện nét vây xem, gần như tất cả đều mộng bức!
"Người kia là ai a, vãi thật, quá mãnh liệt đi, một mình đánh mười người?"
"Lợi hại, má nó vừa đáng nhẽ quay cái video gửi lên vòng bạn bè!"
"Quan trọng là không dùng dao, nếu như dùng dao, ngươi xem hắn còn có thể một chọi mười được hay không?"
"Mấy tiểu tử các ngươi đừng có tranh cãi nữa hay không, thừa nhận người khác lợi hại chẳng lẽ các ngươi sẽ chết sao?"
"Trần Viễn, ngươi quá lợi hại!"
Tôn Nhuế một mặt sùng bái nhìn vào Trần Viễn.
Một trái tim hồng nổi lên từ trong đôi mắt to 💗💗.
Nàng ta không nghĩ tới Trần Viễn ngoài tiền ra còn có thể đánh nhau được như vậy.
Dáng vẻ vô cùng dũng mãnh vừa rồi của hắn đã in thật sâu vào trong tâm trí của nàng.
Nam nhân này quá dũng mãnh.
Rất có khí phách của nam tử.
Nàng ta cảm thấy Lâm Thư Đồng thật là buồn cười.
Thế mà bỏ qua một nam thần hoàn mỹ như vậy.
Nàng đều sắp ướt!
Cùng lúc đó.
Từ Nhạc Nhạc cũng sửng sốt mất mấy giây.
Ánh mắt nàng ta nhìn vào Trần Viễn càng trở nên yêu thích hơn, thậm chí đã tới tình trạng si mê rồi.
Trần Viễn không chỉ có anh dũng, còn rất có gánh vác, vốn là bạn cùng phòng gây ra phiền phức, cuối cùng lại là hắn ra tay tới giải quyết vấn đề.
Từ đầu tới cuối đều không hề nói một câu bạn cùng phòng không phải.
Nam nhân như vậy rất có cảm giác an toàn!
Hơn nữa vẻ bề ngoài của hắn còn đẹp trai, còn rất có tiền nữa.
Nam nhân như thế này nếu như mà bỏ qua.
Từ Nhạc Nhạc đoán chừng bản thân mình sẽ phải hối hận cả một đời.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +1.
"Đinh! Kiểm tra thấy Từ Nhạc Nhac đối tượng liếm cẩu số 1, độ thiện cảm đối với ký chủ đã thành công đột phá tới 95 điểm, chúc mừng kỳ chủ nghịch tập thành công!"
"Đinh! Tổng số tiền liếm cẩu tiêu phí cho đối tượng liếm cẩu số 1 là 5 triệu 3 trăm ngàn đồng, ban thưởng ký chủ 530 ngàn đồng!"
"Đinh! Từ Nhạc Nhạc thành công biến đổi thành liếm cẩu của ký chủ, ban thưởng điểm cường hóa: 5 điểm!"
Hộ và tên: Trần Viễn
Tuổi: 21
Chiều cao: 180cm
Cân nặng: 67kg
Lực lượng: 19
Thể chất: 19
Tinh thần: 10
Nhanh nhẹn: 9
(Giá trị trình độ đỉnh cao nhất của người trưởng thành: 10)
Trạng thái: Khỏe mạnh.
Kỹ năng: Không
Điểm cường hóa: 5
"Mời kí chủ lựa chọn phương hướng cường hóa."
"Ta lựa chọn cường hóa nhanh nhẹn, 5 điểm cường hóa, toàn bộ tăng thêm vào nhanh nhẹn!"
"Đinh! Cường hóa thành công! Nhanh nhẹn của ký chủ trước mắt là 14 điểm."
Một giây sau.
Một dòng nước ấm quen thuộc vọt khắp toàn thân.
Trần Viễn cảm thấy thân thể mình bắt đầu trở nên nhẹ hơn!
Cả người đều cảm thấy linh hoạt hơn rất nhiều.
Trước đó hắn cứng đối cứng với đám côn đồ này, nhìn trông có vẻ vô cùng dũng mãnh, nhưng trên thực tế thì cũng bị đánh không ít.
Tổng cộng hắn bị người đánh tới bảy tám quyền, đá mười mấy cước.
Còn may tố chất thân thể của hắn mạnh như vậy mới chống đỡ được một đợt đánh đập này.
Bây giờ nhanh nhẹn được tăng lên, cảm giác người nhẹ như chim yến, hắn có lòng tin nếu như đánh lại một lần nữa thì chắc chắn sẽ không chật vật như trước, cũng sẽ không bị người ta đá cho mười mấy cước.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.