Nhưng nhìn thấy độ thiện cảm trên đỉnh đầu Lâm Thư Đồng là -10, Trần Viễn cảm thấy lòng thật lạnh.
Một người thích ngươi ba năm, xem như là người xa lạ, ngươi cũng phải có một chút độ thiện cảm chứ.
Thế nhưng là Lâm Thư Đồng đối với hắn lại không có một chút thiện cảm nào, thậm chí còn chán ghét, ba năm qua, nàng ta thật đúng là coi Trần Viễn trưở thành phiếu cơm trường kỳ, chưa bao giờ từng có một chút xíu thích nào!
"Trần Viễn, túi xách ta đã chọn xong, ngươi đi thanh toán đi!"
Đúng vào lúc này.
Từ Nhạc Nhạc đã chọn được túi xách mà mình thích và đi tới.
Có lý chẳng sợ bảo Trần Viễn đi thanh toán.
Lầm một tên liếm cẩu có thâm niên, lúc mỹ nữ bảo ngươi đi thanh toán thì tuyệt không thể có một chút do dự nào.
Điểm này, Trần Viễn vẫn là tương đối đạt tiêu chuẩn.
"Được rồi!"
Trần Viễn lấy thẻ đen ra, đi tới trước quầy.
"Tiên sinh, bạn gái của ngài thật có ánh mắt, nàng ta coi trọng chính là loại túi xách kiểu mẫu mới nhất, tuy nhiên giá bán là 32.800 đồng."
"Không thành vấn đề, quét thẻ đi!"
Khi quét thẻ thành công.
Trong đầu Lâm Thư Đồng đầy dấu chấm hỏi.
Hết lần này tới lần khác, cái túi xách kia chính là cái túi xách mà chính bản thân nàng vừa nhìn trúng.
Hoàng Tuấn Khải cái tên con nhà giàu này cũng không bỏ ra được để mua, Trần Viễn cái tên liếm cẩu kia thế mà mua ngay cả con mắt cũng không nháy một cái.
Tình huống này là như thế nào?
Tiểu tử này có tiền như vậy từ lúc nào?
Lúc này.
Trần Viễn nhìn thấy độ thiện cảm trên đỉnh đầu của Từ Nhạc Nhạc và Lâm Thư Đồng, vậy mà cùng lúc bắt đầu tăng lên!
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +20.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +20.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +20.
Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm +5.
Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm +5.
Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm +5.
Chỉ mua một cái túi xách, độ thiện cảm trên đỉnh đầu Từ Nhạc Nhạc vậy mà vốn từ -52 lập tức nhảy thẳng lên tới 8 điểm.
Độ thiện cảm 8 điểm, đại biểu Từ Nhạc Nhạc đối với Trần Viễn đã không còn tính là chán ghét nữa, thậm chí còn có chút ấn tượng tốt, nhưng cũng chưa nói tới là thích cỡ nào.
Độ thiện cảm của Lâm Thư Đồng ban đầu là -10 điểm giờ cũng đã tăng lên tới 5 điểm.
Đây là hiệu ứng thần kỳ do sức mạnh của đồng tiền mang lại.
"Đi thôi, đi xem ngươi còn muốn mua cái gì nữa không, hôm nay ngươi muốn ta đều sẽ mua cho ngươi!" Giọng điệu của Trần Viễn rất thản nhiên mà thu hồi thẻ đen.
Dáng vẻ kia nhìn vào lại thấy đẹp trai thêm mấy phần!
Mặc dù là chân đeo dép, mặc quần cộc áo phông, đầu tóc như cái ổ gà, vào lúc này lại có mấy phần khí chất không giống bình thường.
Từ Nhạc Nhạc đeo túi xách Gucci kiểu mới lên, tâm tình vui sướng.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy nữ nhân cũng thích cái túi xách này, nàng ta không mua được mà chính mình thì mua được, vậy càng cảm thấy sảng khoái hơn!
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm + 10.
"Lão công ngươi thật tốt!"
Quỷ thần xui khiến, Từ Nhạc Nhạc vậy mà kéo lấy cánh tay của Trần Viễn, còn nói một câu 'Lão công ngươi thật tốt'.
Nữ nhân này rất thông minh.
Nàng ta rõ ràng nhìn ra được mối quan hệ giữa Trần Viễn và Lâm Thư Đồng không giống bình thường, lúc này kéo lấy cánh tay của Trần Viễn, nói ra lời nói thân mật, mang tới thể diện rất lớn cho Trần Viễn.
Tục ngữ nói: "Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay" (Nghĩa là: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Đã nhận quà của người ta, tự nhiên không thể làm cho người ta giống như xe bị tuột xích.
Nhìn vào vẻ mặt thẹn thùng của Từ Nhạc Nhạc, trong nội tâm Lâm Thư Đồng không hiểu sao có hơi ăn dấm.
Trong ấn tượng của nàng, Trần Viễn vẫn luôn là liếm cẩu của nàng, nàng ta vui gọi lập tức tới, không vui đuổi cái là đi.
Nam nhân này không cần biết bản thân mình đối với hắn ra sao, hắn đều sẽ không rời không bỏ cứ vây quanh bên người nàng, làm một kẻ liếm cẩu trung thành.
Nhưng ngày hôm nay, tên liếm cẩu này thế mà không liếm chính mình lại đi liếm người khác?
Cái cảm giác này giống như vật phẩm cá nhân của mình bị người khác cướp đi mất vậy.
Cái thứ này ta có thể không thích, nhưng bị những nữ nhân khác cướp đi, trong lòng ta chính là khó chịu, đặc biệt còn là một nữ nhân có dáng người, có giá trị nhan sắc không kém cỏi hơn nàng một chút nào!
Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng!
"Tuấn Khải ca ca, ngươi nhìn xem."
"Thư Đồng, buổi tối hôm nay ta còn có chút việc, chúng ta trước không đi mua sắm nữa!"
"Thế nhưng là ······ "
"Không có nhưng nhị gì hết, nghe lời!"
Hoàng Tuấn Khải kéo Lâm Thư Đồng đi ra khỏi cửa hàng Gucci.
Mặt ngoài, Hoàng Tuấn Khải lái xe sang trọng, quần áo mặc trên người đều là nhãn hiệu Versace, động một cái là trong nhà mỗi tháng cho hắn hơn trăm ngàn đồng tiền sinh hoạt.
Nhưng thật ra thì những thứ này đều chỉ là là hắn tự trang bị cho mình mà thôi.
Xe sang trọng mà hắn đi là thuê, trang phục trên người cũng là bớt ăn bớt chi mà mua được, hắn tán gái xưa nay không cần dùng tiền.
Tuy rằng hoàn cảnh trong nhà không kém, nhưng cũng tuyệt đối không tính là giàu có, nhiều nhất tính là bậc trung bình thường mà thôi!
Mỗi ngày hắn đăng một số bức ảnh đẹp trai và xe hơi sang trọng trong vòng bạn bè, trên thực tế hắn chẳng phải trả bất cứ điều gì.
Chỉ có như vậy thôi, thế nhưng thực sự để hắn câu được không ít cô nàng xinh đẹp một chút.
Chỉ có thể nói rằng trong xã hội ngày nay, tình cảm sâu nặng không bao giờ có thể giữ lại được, chỉ có làm sáo lộ thì mới được lòng người.
"Tiểu Lệ tỷ, gần đây ta càng ngày càng không thể hiểu nổi, ngươi nói xem những con nhà giàu ăn mặc rất ra dáng kia luôn lấy nhiều lý do và trốn tránh khác nhau khi nói đến việc mua quà cho bạn gái, nhưng hết lần này tới lần khác những nam sinh mặc trên người những bộ quần áo như thể mua ở vỉa hè kia, quẹt thẻ mấy chục ngàn đồng ngay cả con mắt cũng không thèm chớp một cái, chẳng lẽ dạo này, kẻ có tiền thực sự đều thích giả nghèo hay sao?"
"Cho nên quản lý cửa hàng mới từng dạy cho các ngươi, bình thường không được nhìn người bằng ánh mắt thành kiến, con người a, có đôi khi thiếu cái gì thì thích đóng giả cái đó, không có tiền thì thích giả vờ có tiền, có tiền thì lại thích giả vờ không có tiền, chúng ta cứ đối xử như nhau là được rồi."
"Xem ra ta sau này tìm bạn trai cần phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể bị những kẻ giả trang làm con nhà giàu đi lừa gạt!"
Mấy nhân viên nữ của cửa hàng bàn tán sôi nổi.
Từ Nhạc Nhạc cũng có chút hoài nghi đưa mắt nhìn vào Trần Viễn.
Chẳng lẽ cái tên này trước kia đều là giả vờ, thân phận thật sự của hắn thế nhưng thật ra là một con nhà giàu?
Còn nữa cái tên này lúc ở siêu thị của trường học mời tất cả sinh viên ăn uống tùy tiện, mua túi xách Gucci cho ta, ở lúc quẹt thẻ lại bình tĩnh thong dong, thật không giống như đang giả vờ!
Trường hợp này nếu như không có nội tình nhất định, tiêu đi số tiền lớn như vậy thì chắc chắn sẽ có chút căng thẳng đi!
Nhưng Trần Viễn này lại thật không có.
Nhà giàu!
Chắc chắn là nhà giàu!
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện.
Độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đối với Trần Viễn đột nhiên soàn soạt mà đi lên.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +10.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +10.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +10.
Trần viễn có hơi mộng!
Hắn còn chưa làm cái gì khác nữa đây, chỉ vừa mới cùng Từ Nhạc Nhạc đi vào trong cửa hàng Gucci mua cái túi rồi đi ra xong thì độ thiện cảm trên đỉnh đầu của đối phương lại tăng lên 30 điểm.
Độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc bây giờ đã tăng lên tới 48 điểm.
Độ thiện cảm 48 điểm, điều này đại biểu Từ Nhạc Nhạc đã có hơi thích hắn!
Thật chẳng lẽ 'Túi xách' là có thể trị bách bệnh?
Chỉ cần mua cho nữ nhân một cái túi xách hàng hiệu, nàng ta sẽ thích ngươi?
Đậu xanh, cái này không khỏi cũng quán thần con nhà bà kỳ đi a?
Cứ tiếp tục như thế, suy xét không tới mấy ngày, độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đối với hắn sẽ trèo lên tới 95 điểm, nhưng hôm nay tiêu tiền cũng quá ít đi a.
Tổng cộng còn chưa tới một trăm ngàn đồng a.
Không được, phải tiêu thêm chút tiền nữa mới được, không phải vậy lúc nghịch tập thành công được ban thưởng thì tiền thưởng lại quá ít.
Chỉ chốc lát sau, Trần Viễn kéo theo Từ Nhạc Nhạc đi tới cửa hàng bán quần áo hiệu Chanel.
Hắn chọn lấy hai bộ quần áo ở trên mắc áo.
"Hai bộ này đi!"
Từ Nhạc Nhạc nhìn vào hai bộ quần áo trong tay Trần Viễn, khẽ cau mày.
"Thế nhưng là, hai bộ này ta cũng không phải thích lắm a, cảm giác có hơi chững chạc quá."
"Ta nói hai bộ này không được, những bộ khác đều bao hết!"
"Cái này ... vị tiên sinh này, ngài nói là là thật sự sao?"
"Ngươi thấy ta giống như đang nói đùa sao? Quẹt thẻ!"
"Tiểu tỷ tỷ, bạn trai của ngươi cũng quá hào phóng đi!" Nhân viên phục vụ cung kính nhận lấy thẻ đen, một mặt hâm mộ đố kỵ.
Quần áo hiệu chanel, bất cứ một bộ nào trong đó đều hơn ngàn, tuy rằng quần áo trong cửa hàng không nhiều, nhưng mua hết vậy ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn đồng
Cái này cũng không phải là xa xỉ theo cách thông thường!
P/S: Ta thích nào ... chương 3. Lấy 1 cái so sánh để cho mọi người nghĩ, tính theo tiền thực của Việt Nam mấy trăm ngàn tiền hoa thì khoảng mấy trăm triệu tiền việt.