Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Dịch)

Chương 4 Hèn mọn không có một chút tôn nghiêm

"Không được a, nhiều quần áo như vậy ta cũng mặc không hết được a, hay là chỉ chọn hai bộ là được rồi!" Từ Nhạc Nhạc vừa có chút vui mừng lại vừa có chút do dự mà nói.

"Này làm sao được, đã nói là mua hết vậy thì nhất định phải mua hết!" Trần Viễn bây giờ đã chiếm cứ vị trí chủ đạo.

Thấy hắn nói với giọng điệu nói sao làm vậy, khiến cho Từ Nhạc Nhạc không hiểu sao có chút cảm động.

Nàng cảm thấy nam sinh đầu tóc như ổ gà này vậy mà cũng có khí chất của một vị tổng tài bá đạo, so với hình tượng hoàng tử bạch mã trong suy nghĩ của nàng đang dần dần trùng khớp!

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.

"Thế nhưng là ... nhiều quần áo như vậy, cũng không đủ chỗ để cất trong căn phòng ta thuê ở ngoài trường học a!"

"Không có chỗ cất không sao cả, hay là ta cũng mua luôn cho ngươi một căn phòng lớn hơn đi!"

Lời này vừa nói ra làm cho Từ Nhạc Nhạc hoàn toàn mộng bức choáng váng!

Mua phòng là có thể nói ra khỏi miệng một cách tùy tiện như vậy sao?

Giá phòng ở Hàn thành tuy rằng không bằng ở Ma Đô và Yến Kinh, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một khoản nhỏ.

Giá phòng ở trung tâm thành phố nhìn chung ở khoảng hơn ba mươi ngàn đồng một mét vuông, mà giá phòng gần ở trường học, phố thương mại thậm chí còn cao tới hơn năm mươi ngàn một mét vuông.

Xem như ở một nơi xa trung tâm hơn một chút thì cũng phải mất hai mươi ngàn đồng một mét vuông.

Một căn phòng khoảng hơn một trăm mét vuông, khoảng hai ba triệu đồng là chuyện bình thường, năm sáu triệu đồng cũng không tính là quá đắt.

Từ Nhạc Nhạc đúng là nữ tử hám giàu, nàng ta xưa nay đều không che giấu sự hám giàu của chính mình.

Nhưng cách làm của Trần Viễn thực sự đã dọa cho nàng ta phát sợ!

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm -5.

Độ thiện cảm vốn đã cao tới 63 điểm, đột nhiên lại giảm đi 5 điểm.

Trần Viễn đột nhiên ý thức được, chuyện mua nhà này, chắc là đã dọa cho Từ Nhạc Nhạc phát sợ!

Có đôi khi đối quá tốt với một người mà không hiểu ra sao cả, đặc biệt là lúc cái người này còn không thật sự quen biết, thật đúng là sinh ra phản tác dụng.

Xem ra việc cày tiền này cũng không nên nóng vội quá, vẫn là phải tiền hành một cách từ từ!

"Vẫn là không cần đi, hôm nay ngươi đã mua cho ta quá nhiều thứ rồi, thật ra thì ta không phải là cố ý tiêu nhiều tiền của ngươi như vậy, chỉ là muốn thử ngươi, xem ngươi xấu hổ mà thôi, thật xin lỗi, tâm trạng của ta hôm nay có hơi không ổn định, lúc ở siêu thị của trường học, không phải là cố ý ép buộc ngươi!"

"Ta hiểu, ai cũng có lúc tâm trạng không được tốt!"

"Có điều ta bây giờ rất vui vẻ, còn nữa, quần áo ta chọn mấy bộ là được rồi, thật sự không cần phải mua nhiều như vậy!"

"Được a!"

Trần Viễn khẽ gật đầu.

"Nhân viên phục vụ, chỗ các ngươi có thẻ hội viên không?"

"Có, tiên sinh!"

"Được rồi, làm cho ta một tấm thẻ hội viên, ta muốn đổ vào ba trăm nghìn đồng, sau này vị tiểu thư này tới cửa hàng các ngươi, trực tiếp đề cử kiểu mới nhất cho nàng là được rồi!"

"Được, tiên sinh!"

Nhân viên nữ của cửa hàng vốn cho rằng khoản làm ăn lớn này không còn, ai mà ngờ được bóng liễu hoa tươi lại một làng (1).

Mấy nhân viên nữ của cửa hàng đều nhìn Trần Viễn với ánh mắt kỳ lạ.

"Dáng vẻ quẹt thẻ của nam sinh này thật rất đẹp trai a, tuy rằng cách ăn mặc chẳng ra sao cả, ặn mặc rất tùy tiện, ngay cả đầu tóc cũng không trải chuốt lại, khi kết hợp lại thực sự có một loại khí chất không giống, đây là khí chất mà người thường không có!"

"Đúng vậy, nếu như hắn mặc bộ quần áo khác, đi cắt tỉa tóc lại, cạo râu đi, tuyệt đối có cấp bậc nam thần!"

"Nhìn vào khí chất trên người hắn, chắc hẳn xuất thân từ một gia đình không tầm thường, không có vênh váo hung hăng như một số tên nhà giàu mới nổi, ngược lại là có một loại nội tình nội hàm của công tử thế gia!"

"Tại sao ta không có được bạn trai tốt như vậy?"

Trong tiệm có một số nữ sinh ăn dưa (2) đi qua đi lại, vào lúc này đều không thể không ném ánh mắt ghen tỵ về phía Từ Nhạc Nhạc.

Trần Viễn nghe những người kia bàn tán.

Tương đối không biết nói gì.

Đậu xanh rau má, ta làm sao không biết ta có loại khí chất này a?

Nội tình nội hàm của công tử thế gia là cái nồi gì?

Các ngươi thật biết kiếm chuyện.

"Thẻ này ngươi cầm lấy đi, ta thấy ngươi còn thiếu một cái đồng hồ, tầng dưới không phải có cửa hàng đồng hồ nổi tiếng sao? Ta thấy loại đồng hồ Patek Philippe khá tốt!"

"Không cần, không cần, thật không cần, ngươi đã mua cho ta nhiều thứ như vậy rồi, ta cũng không biết phải làm sao mới có thể cảm tạ ngươi!"

"Hay là ngươi lấy thân báo đáp đi?"

"Chán ghét, ngươi cái tên bại hoại này!"

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.

Đậu xanh, kiểu trêu chọc trắng trợn như thế này, thế mà cũng có thể làm cho độ thiện cảm tăng lên?

Trần Viễn thiếu chút nữa thì sốc!

Xem ra người hiền lành chân thành thành thật độc thân không phải là không có lý do.

Đối với Từ Nhạc Nhạc mà nói, nàng ta không sợ một nam nhân có ý nghĩ với mình, chỉ sợ ngươi không có ý nghĩ gì đối với nàng.

Nhận quà giá trị tới mấy trăm ngàn của người ta một cách tùy tiện, nếu như cái gì cũng không trả vậy sẽ khiến cho bản thân cảm thấy bất an!

Trần Viễn đưa gia yêu cầu này với giọng điệu trêu đùa, tương phản sẽ để cho Từ Nhạc Nhạc cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Đương nhiên, nàng ta cũng sẽ không để cho Trần Viễn đạt được nhanh như vậy.

Thủ đoạn muốn bắt thì hãy thả, nàng ta sớm đã chơi tới cực kỳ cực kỳ nhuẫn nhuyễn!

Có điều vấn đề là, Trần Viễn thật đúng là chưa từng có ý nghĩ về phương diện kia, hắn cũng chỉ tùy tiện nói ra một chút mà thôi.

Đối với hắn mà nói, muốn trong vòng vài ngày lừa một nữ sinh lên giường, vậy căn bản chính là chuyện không thể nào, đặc biệt là dưới tình huống nữ sinh này có dáng dấp còn rất đẹp.

Tuy nhiên Trần Viễn không biết là, nữ sinh dạng này ở trước mặt kẻ giàu thực sự, còn muốn chủ động hơn xa nhiều so với những gì hắn biết!

"Viễn ca ca, ngươi cứ một mực mua đồ cho ta, bản thân ngươi làm sao lại chẳng mua cái gì vậy?"

"Không có tiền a."

Trần Viễn giang tay ra, ăn ngay nói thật.

Hắn thực sự không còn tiền.

Tiền liếm cẩu chính hắn ngay cả một đồng cũng không tiêu được.

"Viễn ca ca ngươi thật là biết nói đùa!"

Sau đó, hai người lại tới cửa hàng thời trang dành cho nam, Từ Nhạc Nhạc thế mà chủ động dùng tiền mua cho Trần Viễn hai bộ quần áo nam, cộng thêm một đôi giày, sau đó lại đi tới cửa hàng cắt tóc ở tầng dưới, tìm thợ cắt tóc Tony cắt cho một kiểu tóc.

Làm hết những chuyện này, bỏ ra khoảng hai ba ngàn.

Rất rõ ràng, Từ Nhạc Nhạc vào lúc ý thức được Trần Viễn thực sự là con nhà giàu, tâm tính cũng đã phát sinh thay đổi.

Nàng ta là một nữ nhân có EQ rất cao.

Muốn đùa bỡn một kẻ ngốc có tiền ở trong lòng bàn tay, lúc cần thiết thì cũng phải bỏ ra một khoản đầu tư nho nhỏ, điều này là rất cần thiết.

Cứ lấy của người ta một cách vô tội vạ mà không bỏ ra cái gì cả.

Tình cảm của người ta dành cho ngươi chắc chắn sẽ không được bền lâu đâu.

Thả dây dài thì mới có thể câu được cá lớn.

Có khi cần phải tiêu chút tiền cho nam nhân, như mua chút quà, nói chút lời dễ nghe...

Vậy cũng đủ để bắt chặt được một nam nhân!

Nam nhân chính là nông cạn như vậy!

Khoan hãy nói, cách làm này của Từ Nhạc Nhạc thật làm cho nội tâm Trần Viễn có một chút cảm động.

Hắn cũng không biết đã bao lâu rồi chưa lấy được quà tặng mà nữ sinh tặng cho hắn.

Mặc dù hắn vừa mới bỏ ra cho Từ Nhạc Nhạc mấy trăm ngàn đồng.

Nhưng mấy trăm ngàn đồng này là thuộc về tiền liếm cẩu, không phải là tiền của chính hắn, tiêu bao nhiêu cũng không cảm thấy đau lòng.

Mà Từ Nhạc Nhạc tiêu ba ngàn đồng cho hắn, thế nhưng là vàng ròng bạc trắng tiền của chính nàng a!

Lúc này, trong đầu Trần Viễn lại hiện lên một thân ảnh một lần nữa.

Là Lâm Thư Đồng.

Nhớ lại thời điểm trong lần huấn luận quân sự năm đại học thứ nhất mới quen Lâm Thư Đồng, thái độ của nữ sinh này đối với hắn còn chưa phải ác liệt như vậy.

Thậm chí biểu hiện rất có vài phần ấn tượng tốt.

Sau khi hai người trao phương thức liên lạc cho nhau, Lâm Thư Đồng trả lời tin nhắn cũng rất nhanh, biểu hiện rất tích cực.

Có một lần Trần Viễn bị ốm, sốt cao, Lâm Thư Đồng thế mà chủ động mua thuốc cho hắn.

Đột nhiên quan tâm hắn khiến Trần Viễn trong nháy mắt vì đó mà thực sự yêu nàng.

Hắn cho rằng tình yêu đã tới.

Từ sau lần bị ốm đó, Trần Viễn bắt đầu theo đuổi Lâm Thư Đồng một cách điên cuồng.

Nhưng không cần biết Trần Viễn theo đuổi ra làm sao, Lâm Thư Đồng vẫn cứ một mực không đồng ý mà cũng chẳng cự tuyệt!

Cứ mỗi khi Trần Viễn cảm thấy nản lòng thoái chí muốn từ bỏ thì Lâm Thư Đồng lại bắt đầu chủ động trả lời hắn, biểu hiện ra ngươi chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể theo đuổi được ta.

Nhưng theo đuổi một nữ sinh căn bản không có than đo lường tiến độ, ngươi vĩnh viễn đều không biết chỉ thiếu một chút nữa thôi đến cùng là thiếu bao nhiêu.

Cứ như vậy, làm cho Trần Viễn càng ngày càng nỗ lực, càng nỗ lực càng mất nhiều hơn, đã thu không trở lại.

Bỏ tình cảm vào trong ba năm, há lại có thể nói buông là buông được?

Hắn cuối cùng cảm động không phải là Lâm Thư Đồng mà là cảm động chính mình.

Cứ như vậy, Trần Viễn hoàn toàn biến thành một tên liếm cẩu.

Hèn mọn không có một chút tôn nghiêm.

P/S: Ta thích nào ... chương 4.

(1) Bóng liễu hoa tươi lại một làng: Nghĩa là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy…

(2) Ăn dưa: Cùng với sự phát triển của Internet, những "dưa" xuất hiện ngày một nhiều, gây kích thích sự tò mò của người dùng mạng. “Ăn dưa”, hay “quần chúng ăn dưa” vốn là từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, được phiên âm sang tiếng Việt. Trong đó, “dưa” ám chỉ những tin đồn. Còn “quần chúng ăn dưa” dùng để chỉ những người thích nghe ngóng thông tin không rõ nguồn gốc về một sự việc nào đó được lan truyền

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất