"Thanh Thanh, ngươi nói cái video này của ta có thể hót được không?" Lương Tiểu Cần vừa đăng video lên Pox Sound, cười hỏi.
"Có thể hót được hay không thì ta không biết, tuy nhiên nam sinh vừa rồi kia thực sự lợi hại a, là một nam sinh theo học ở học viện Văn học, thế mà còn chạy nhanh hơn nhiều so với đội điền kinh của học viện thể thao, hắn là Lưu Tường nhập thể đi?"
"Ha ha, lúc đầu ta chỉ tính toán quay một cái video tranh tài bình thường mà thôi, ai mà ngờ được đột nhiên lại xuất hiện một đại thần!"
Hai nữ sinh vừa nói vừa cười với nhau.
Các nàng cũng không có trông cậy vào việc cái video này có thật hót hay không.
Vốn cũng chỉ là quay chơi cho vui mà thôi.
Sau khi đăng tải video lên thành công, các nàng cũng chẳng để ý nữa.
······
Ở một bên khác.
Trần Viễn vừa mới rời khỏi thao trường của trường học.
Lão Tào bạn cùng phòng của hắn đã gọi điện tới.
"Này, lão tứ, ngươi đang ở chỗ nào vậy? Làm sao mà lại âm thầm chạy trước như vậy?"
"Ta đi ra giải phiền một chút, tình huống trước đó ngươi chắc cũng nhìn thấy rồi đi, lão Chu hình như có chút thành kiến đối với ta, ngươi giải thích với hắn giúp ta một chút, ta tuyệt đối không có ý nghĩ gì với Tôn Nhuế kia!"
"Thật ra thì người bình thường nào cũng có thể nhìn ra được ngươi là không có ý nghĩ gì đối với Tôn Nhuế, thế nhưng cô nàng Tôn Nhuế này lại có ý nghĩ đối với ngươi, ta thấy kỳ quái, nàng ta trước kia không phải rất không thèm để ý tới ngươi sao? Làm sao mà thái đô lại đột nhiên biến chuyển tới lớn như vậy? Cảm giác giống như thể là một nữ tử liếm cẩu đang liếm láp ngươi vậy!"
"Khả năng là ... ta quá đẹp trai rồi đi!"
Trần Viễn nói đùa.
"Ngươi cút nha, nói với ngươi một chuyện quan trọng, ngươi đã bị một người cho 'Đấu tranh', ở trên diễn đàn của trường học có một tên gia hỏa tên là 'Hiệp khách bàn phím', đang bôi đen ngươi ở khắp nơi đây, thanh danh của ngươi đã thối tới không thể ngửi được rồi, chính ngươi đi xem một chút đi!"
Nghe được lời nhắc nhở này của lão Tào.
Trần Viễn lập tức sửng sốt một chút.
Hắn cũng đâu có làm cái chuyện gì quá đáng đâu nhỉ?
Làm sao lại bị người cho 'Đấu tranh' rồi?
Hơn nữa ở trên diễn đàn của trường học, không phải đều là một số nhân vật phong vân mới có thể được người thảo luận phê phán sao?
Trần Viễn vẫn luôn rất khiêm tốn a!
Đương nhiên, hắn chỉ là tự cho rằng mình là đang khiêm tốn mà thôi.
Cái gọi là bài viết 'Đấu tranh' ở trong trường, bình thường đều là một số sinh viên ở sau khi làm ra chuyện cực kỳ tồi tệ nào đó, bị người để lộ ra ánh sáng ở trên mạng, hô hào mọi người cùng nhau đi chống lại, lên tiếng lấy phê phán gia hỏa làm ra chuyện tồi tệ đó.
Bài viết như vậy, mới gọi là bài viết Đấu Tranh.
Nói một cách đơn giản thì đó chính là bạo lực internet.
Trần Viễn lập tức mở trình duyệt ra, đăng nhập vào trên website của trường.
Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện một bài viết được ghim.
Bài năng này là được đăng vào buổi sáng hôm nay, tuy nhiên chỉ mới đăng được khoảng thời gian nửa ngày thế mà đã có tới hơn ngàn lượt bình luận.
Đây là một bài viết dài.
Nội dung của bài viết này là như thế này:
"Trong thực tế ta trầm mặc không nói, trên mạng ta đánh ra cú đấm."
Thiên không sinh ta Hiệp khách bàn phím, phím đạo vạn cổ như đêm dài!
Một phím của ta mở Thiên Môn, một phím của ta trảm tiên nhân!
Một miệng độc chiến ba ngàn Đế, đôi bàn tay trên phím quét ngang thập tam châu!
Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian! Ta có bàn phím ắt có trời!
Phím như sông lớn trên trời! Một phím hoành thiên trấn thế gian!
Phá hồng trần! Giết hết tiên! Một phím nơi tay trảm cửu thiên!
Nếu như thế gian không Chân Tiên, ta nguyện giữ phím hóa thành tiên!
Hôm nay, Hiệp khách bàn phím ta đây xuất giang hồ.
Chỉ vì chính nghĩa trong nhân gian, vạch trần những kẻ vô liêm sỉ.
Người này, tên là Trần Viễn, trước mắt đang học ở học viện Văn học của trường Đại học Hồ Đại, là sinh viên năm thứ ba, bề ngoài đơn giản thành thật, sau lưng thì lại là một kẻ vô liêm sỉ, chân giẫm trên ba cái thuyền.
Dưới đây, ta sẽ đính kèm bằng chứng bằng hình ảnh.
Hình ảnh 1
Hình ảnh 2
Hình ảnh 2
Ba tấm hình này, vừa đúng chụp được ba nữ sinh trẻ đẹp, nhìn là biết tới tặng bữa sáng cho Trần Viễn.
Nữ sinh thì đều nở nụ cười tươi trên mặt.
Trần Viễn thì ánh mắt hững hờ lãnh đạm.
Có nhìn thấy được không, đây là bữa sáng cùng vào một ngày, ba nữ sinh này là tới đưa bữa sáng cho hắn.
Một nữ sinh xinh đẹp nhất trong đó, thế mà còn tặng cho cái tên vô liêm sỉ kia một cái điện thoại IP 12 Pro.
Hắn không chỉ là một kẻ vô liêm sỉ mà còn là một tên bám váy.
Ta không còn cách dùng từ nào để diễn tả sự tức giận của mình!
Thậm chí không thể mô tả những hành động xấu xa của tên cặn bã này bằng từ ngữ!
Các nàng đều là những cô gái xinh đẹp trẻ trung, trong sáng và nhân hậu như thế, nụ cười rất hồn nhiên như vậy, nhưng vì sao lại gặp phải cảnh ngộ bị lừa dối bởi một tên cặn bã?
Tại sao một tên cặn bã xã hội như vậy lại có thể có được ba người bạn gái, mà một người lại còn xinh đẹp hơn một người?
Mà chúng ta đây những người trung thực, ngoan hiền lại chỉ xứng làm hiệp sĩ đổ vỏ?
Không!
Nhân gian tự có chính nghĩa.
Đàn ông cặn bã tự có thiên thu.
Hôm nay, ta ở đây để chiến đấu với hắn, vạch mặt hắn ta, ta sẽ lấy danh nghĩa hiệp khách bàn phím, kêu gọi tất cả nữ sinh trong trường tẩy chay hắn ta.
Hy vọng bài viết này có thể được ghim lên để cho càng nhiều người hơn được biết tới.
Sau này mọi người thấy Trần Viễn cái tên cặn bã này thì sẽ không lại bị hắn lừa gạt nữa.
Chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt!
----- Hiệp khách bàn phím lưu phím (lưu bút) -----
Xem hết bài viết đấu tranh này.
Trần Viễn đã hoàn toàn im lặng.
Đây hoàn toàn rõ ràng là đổi trắng thay đen!
Con mẹ nó ai trêu chọc ngươi, ngươi thế nhưng tình huống như thế nào ngươi cũng chẳng hiểu vậy mà gõ phím loạn thiên hạ vậy?
Khả năng viết văn của ngươi tốt tới như thế, ta còn không biết phải phản bác lại ngươi như thế nào a!
Hiệp khách bàn phím không hổ là Hiệp khách bàn phím, lối hành văn này, bản lĩnh mắng chửi người này, đều móa nó có thể đi viết tiểu thuyết được rồi!
Sau khi đọc xong bài viết này.
Trần Viễn lại nhìn vào bình luận ở bên dưới một chút.
"Quá cặn bã! Thực sự là quá cặn bã! Hiệp khách bàn phím, ta ủng hộ ngươi!"
"Thằng chó, súc sinh, cặn bã, chỉ biết đùa giớn tình cảm của nữ sinh chúng ta, đàn ông các ngươi không có một ai là tốt!"
"Bạn gái ở trên xin đừng vơ đũa cả nắm ảnh hưởng tới người vô tội a!"
"Ta thừa nhận tiểu tử bên trong mấy tấm ảnh này hơi bị đẹp trai, thế nhưng không có đẹp trái tới tình trạng kinh thiên động địa a, ngược lại là ba nữ sinh kia, một người đẹp hơn so với một người, người cuối cùng quả thực tuyệt đẹp, quá xinh, hắn đến cùng là làm được như thế nào?"
"Móa nó ta độc thân 23 năm qua đều chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn đây một lần hưởng thụ ba lần, ta cảm thấy tâm linh nhỏ yếu của ta nhận lấy đả kích!"
"Ủng hộ đấu tranh, chống lại tên cặn bã này!"
"Ủng hộ đấu tranh, chống lại tên cặn bã này!"
"Làm sao bây giờ, ta chính là nữ sinh ở trường Đại học Hồ Đại, ta sợ bị tên cặn bã làm tổn thương tình cảm, cũng không dám nói chuyện bạn trai!"
"······ "
Bên dưới có nhiều bình luận lắm.
Trần Viễn xem cũng xem không hết.
Nói thực ra, Trần Viễn đối với bài viến đấu tranh kiểu này, hắn căn bản là chẳng thèm để ý tới làm gì.
Dù sao thanh danh của hắn từ trước tới nay đã không được tốt rồi.
Một mực đều bị người ta coi là liếm cẩu.
Bây giờ bị người mắng thành tên cặn bã.
Tên cặn bã nói thế nào cũng mạnh hơn so với liếm cẩu một chút phải không?
Nghĩ như vậy, dường như còn được thăng cấp ấy!
Cùng lúc đó.
Ký túc xá nam sinh 709, khu ký túc xá số hai.
Một tên nam sinh với đôi mắt viền đen đang gõ bàn phím một cách nhanh chóng.
Chỉ thấy khóe miệng của hắn nở ra một nụ cười bỉ ổi.
"Trần Viễn, tiểu tử ngươi lần này chết chắc rồi, lại dám để cho nữ thần Triệu Ngọc Kỳ của ta tới tặng bữa sáng cho ngươi, lần này ngươi cứ đợi tới bị nữ sinh toàn trường chửi mắng đi!"
"Hiệp khách bàn phím ta đây, làm sao chỉ có thể là tồn tại vô danh!"
P/S: Ta thích nào ... chương 6.