Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

Chương 34 Tin nhắn bắn phá ầm ầm

Trần Viễn căn bản không hề coi trọng nàng ta.

Loại cảm giác không được coi trọng này mới là điều khiến Triệu Ngọc Kỳ cảm thấy như muốn phát điên.

Sẽ làm cho nàng ta sinh ra một loại cảm giác thất bại.

Nàng ta sẽ hoài nghi tới sức hấp dẫn của mình có phải là đã giảm xuống rồi hay không?

Trần Viễn trước đây vì một Lâm Thư Đồng mà có thể nỗ lực tới nhiều như vậy.

Tại sao tới lượt nàng, vậy mà lại không coi trọng nàng đây?

Chẳng lẽ nàng ta còn không bằng Lâm Thư Đồng hay sao?

Nữ sinh đều tương đối thích kiểu ganh đua so sánh này.

Nữ sinh càng xinh đẹp thì càng thích ganh đua so sánh.

Nếu như Trần Viễn thỏa mãn yêu cầu ngày hôm nay của Triệu Ngọc Kỳ, thực sự sẽ tiếp tục tặng quà cho nàng, kéo số người xem cũng như mang lại sự nổi tiếng cho nàng ấy.

Thì như vậy Triệu Ngọc Kỳ sẽ một mực cho rằng, Trần Viễn đã bị nàng ta khống chế.

Không cần biết nam nhân này có tiền cỡ nào, còn không phải vẫn là quỳ dưới gấu quần của nàng hay sao?

Dựa vào góc độ tâm lý học để mà nói.

Mỗi người sinh ra đều có một loại bản năng 'Không tự trọng'.

Trong tiềm thức của nàng ta sẽ cảm thấy, chỉ cần có thể có được thứ gì đó một cách dễ dàng, thì đó không phải là thứ tốt nhất.

Không có được thì mới là thứ quý giá nhất.

Ngươi càng không coi trọng nàng ta bao nhiêu thì nàng ta càng muốn ngươi coi trọng nàng ta bấy nhiêu.

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là nữ nhân này đã sinh ra đủ lòng hiếu kỳ đối với ngươi, đồng thời có được ấn tượng tốt nhất định.

Nữ sinh ngoài miệng sẽ luôn nói rằng nàng ta thích một nam nhân đối xử tốt với nàng ta, thích nàng, thương nàng, yêu nàng, cái gì cũng chiều theo ý của nàng và sẽ không bao giờ khiến cho nàng ta phải tức giận.

Nhưng trên thực tế, nam sinh như vậy trên cơ bản là độc thân.

Bởi vì ngay từ đầu, địa vị giữa ngươi và nữ sinh là không ngang nhau, ngươi chỉ là một tên liếm cẩu.

Ngươi muốn theo đuổi nàng ta, cho nên ngươi trở nên tầm thường!

Không liên quan quá lớn gì đến việc ngươi có tiền hay không!

Xem như ngươi là kẻ có tiền, gặp được nữ nhân mà mình thích, tương tự vẫn có thể sẽ biến thành một tên liếm cẩu.

Trần Viễn bởi vì chuyện của Lâm Thư Đồng mà uống rượu say.

Không cẩn thận mà để cho Triệu Ngọc Kỳ phải leo cây.

Trong lòng Triệu Ngọc Kỳ rất chi là khó chịu.

Nhưng nàng ta càng khó chịu thì sẽ càng quan tâm tới.

Càng quan tâm, sức nặng của Trần Viễn trong mắt nàng càng không giống.

Có đôi khi thi thoảng để cho nữ nhân tức giận cũng không phải là một chuyện xấu.

Quan trọng là cách xử lý sau đó như thế nào.

Nếu xử lý không tốt thì mỗi người một nơi!

Nếu được xử lý tốt, hoàn toàn có thể làm nóng mối quan hệ một cách nhanh chóng, thậm chí còn có thể nghịch tập.

"Tiểu Phi, hôm nay dừng ở đây, ta không LiveStream nữa, ta không có tâm trạng!"

Triệu Ngọc Kỳ nói xong, tắt trạng thái LiveStream.

Một đêm không ngủ.

·····

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng.

Trần Viễn vươn vai một cách thoải mái.

Hắn cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị xem bây giờ mấy giờ rồi.

"Đậu xanh, làm sao tắt máy?"

"Không đúng, hình như là hôm qua chính ta tự tắt máy!"

"Khoan đã, hôm qua hình như ta còn có chuyện quan trọng gì đó chưa làm!"

Nghĩ tới đây, Trần Viễn lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Nhìn ra cửa sổ với ánh ban mai tươi sáng.

Trần Viễn cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

"Đậu xanh rau muống, ta cho hoa khôi Triệu Ngọc Kỳ leo cây rồi!"

"Còn có Từ Nhạc Nhạc hẹn ta tám giờ tối đi tới nhà của nàng ăn cơm, móa nó thế mà đều tới sáng ngày hôm sau rồi?"

"Ta thế mà để cho hai mỹ nữ leo cây rồi?"

"Móa!"

Trần Viễn vỗ mạnh vào cái đầu đang lơ mơ của mình.

Uống rượu hỏng việc a!

Ngày hôm qua một cơ hội tốt như vậy, thế mà đã bị trì hoãn lại!

Nghĩ tới đây, Trần Viễn nhanh chóng bật máy lên.

Máy vừa mới khởi động lên được khoảng thời gian chưa tới vài giây.

Lập tức, liên tục bắn ra thông báo có tin nhắn.

Tổng cộng có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, hơn ba trăm cái tin nhắn Wechat.

Lâm Thư Đồng, Từ Nhạc Nhạc, Triệu Ngọc Kỳ, đều gọi điện thoại cho hắn.

Thế mà còn có cả Tôn Nhuế?

Tôn Nhuế này còn chưa hết điên hay sao!

Cuộc gọi nhỡ trước tiên kệ đó.

Trần Viễn đầu tiên là mở tin nhắn trên Wechat.

Lâm Thư Đồng: "Trần Viễn tại sao ngươi lại không nghe điện thoại của ta!"

"Trần Viễn, ta thực sự đau lòng, ta thật biết sai rồi, van cầu ngươi, đừng có đối xử với ta như vậy!"

"Cho tới bây giờ ta mới phát hiện, ta thực sự không thể rời khỏi ngươi!"

"Đừng phớt lờ ta như vậy!"

"Cầu xin ngươi hãy gửi một tin nhắn trả lời cho ta đi có được không!"

"Chỉ cần một tin nhắn, dù là một chữ cũng được!"

"······ "

Từ Nhạc Nhạc: "Trần Viễn ca, tại sao ta gọi điện thoại cho ngươi mà ngươi không nghe?"

"Tối nay ngươi không tới nhà ta ăn cơm sao?"

"Trần Viễn ca ca ta đã làm xong đồ ăn rồi, còn chuẩn bị một chai rượu vang, thế nhưng là tại sao ngươi còn chưa tới?"

"Ngươi là không thích ta sao?"

"Trần Viễn ca ngươi có phải là để ý bên cạnh ta có rất nhiều bạn bè khác giới hay không, ngươi yên tâm, ta có thể hủy kết bạn với bọn họ!"

"Ta lập tức hủy ngay bây giờ!"

"······ "

Triệu Ngọc Kỳ: "Trần Viễn, đến cùng là ngươi có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại để cho ta leo cây?"

"Ta biết ngươi có tiền, ta biết ngươi không để ý tới ta, nhưng chuyện ngươi đã đồng ý thì dù sao cũng phải làm được chứ!"

"Tại sao ngươi có thể nói mà không làm?"

"······ "

Tôn Nhuế: "Thật xin lỗi, có thể có chút đường đột, nhưng là ta muốn nói cho ngươi biết rằng, Trần Viễn, ta thích ngươi!"

"Cho tới bây giờ, ta đều không quên được hình ảnh dũng mãnh của ngươi ở quán nét, Lâm Thư Đồng nàng ta không biết quý trọng ngươi, nhưng ta thì khác, ta có thể, ta có thể cho ngươi những thứ mà Lâm Thư Đồng không cho được."

"······ "

Nhìn vào tin nhắn bắn phá ầm ầm, Trần Viễn có hơi tê cả da đầu.

Những nữ nhân này cũng quá kinh khủng đi!

Làm sao mà cả đám lại giống như truy hồn đoạt mệnh vậy.

Ta còn chưa phải là bạn trai của các ngươi a?

Ta chỉ đơn thuần coi các ngươi là người công cụ mà thôi, chẳng qua chỉ là muốn tiêu một chút tiền vào trên người các ngươi mà thôi, các ngươi có phải là đã có sự hiểu lầm gì đó rồi hay không?

Không cần biết là Từ Nhạc Nhạc hay là Triệu Ngọc Kỳ, Trần Viễn từ lúc mới bắt đầu, mục đích của hắn rất đơn thuần.

Chẳng qua chỉ coi các nàng là người công cụ tới rải tiền liếm cẩu mà thôi.

Hiện tại tiền là đã rải ra.

Nhưng vì cái gì mà các ngươi lại muốn nói chuyện tình cảm với ta đây?

Chẳng lẽ tất cả các ngươi đều thích nói chuyện tình cảm với kẻ có tiền và nói chuyện tiền nong với người nghèo?

Có thể làm cho tiêu chuẩn được ổn định một chút hay không, chúng ta hãy chỉ nói về cùng một khía cạnh có được không?

Còn nữa cá bà cô Tôn Nhuế này nữa, càng chẳng thể hiểu ra làm sao cả!

"Phiền!"

"Mới sáng ra đã bị nữ tử quấy phá rồi, thật là khó chịu mà!"

Trần Viễn nhịn không được mà mở miệng nói lời phàn nàn.

"Lão tứ, má nó ngươi có phải là muốn ăn đòn hay không? Mới sáng ra lại nói ra loại lời súc sinh như vậy, không thấy được trong phòng chúng ta còn có ba tên độc thân cẩu đây sao?"

"Đúng vậy, quá súc sinh, đề nghị trục xuất cái tên này ra khỏi phòng 503!"

"Tán thành! Tán thành cả hai tay!"

Lúc này.

Trên Wechat của Trần Viễn lại có một tin nhắn mới vừa được gửi tới.

"Yên tổng, ta là Tiểu Hồng a, hôm qua ngài nói muốn tới chỗ ta để xem nhà, không biết hôm nay lúc nào ngài mới có thời gian đây?"

Cái tin nhắn này là do Hồng Viễn Kiều gửi tới.

Trần Viễn suy nghĩ một lát, hình như quả thực đã nói là hôm nay muốn đi xem nhà.

"Là Hồng tổng a, hôm nay ta có thời gian, ngươi gửi định vị cho ta đi, lát nữa ta bắt xe tới tìm ngươi!"

"Bắt xe?"

Hồng Viễn Kiều gửi thêm một dấu hỏi chấm.

Ở trong ấn tượng của hắn, Thần hào Yên tổng, làm sao lại không có xe?

"Nha! Hai ngày trước lái xe về nhà thăm người thân!" Trần Viễn lập tức phản ứng lại, gõ chữ trả lời.

"Hóa ra là như vậy, đã lái xe của Yên tổng ngài lái xe về nhà thăm người thân, vậy ta sẽ phái lái xe của công ty ta tới đón ngài đi, ngài cứ gửi cho ta cái định vị là được rồi!"

"Như vậy cũng được!"

Trần Viễn trả lời.

Đã đồng ý với Hồng Viễn Kiều đi xem nhà, Trần Viễn tự nhiên có dự định mua biệt thự.

Nhưng tiền liếm cẩu thì không thể tiêu cho bản thân hắn.

Còn phải tìm người tiêu xài giúp hắn mới được.

Suy nghĩ một lát, Trần Viễn gọi một cú điện thoại cho Triệu Ngọc Kỳ!

"Trần Viễn, cuối cùng thì ngươi cũng gọi điện lại cho ta!" Triệu Ngọc Kỳ lạnh giọng nói.

"Thật xin lỗi, Triệu chủ tịch, hôm qua ta có chút chuyện chậm trễ, sau này ta sẽ giải thích với ngươi, bây giờ có thể ra ngoài một chút được không, ta có chuyện rất quan trọng cần bàn với ngươi!"

"Chuyện gì?"

"Trước tiên ngươi cứ đi ra rồi nói, chín giờ ba mươi phút tại cửa chính của trường học, không gặp không về!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất