Ngồi lên Rolls-Royce.
Trần Viễn và Triệu Ngọc Kỳ bắt đầu trở về trường học.
Bầu không khí trên xe có hơi mơ hồ.
Triệu Ngọc Kỳ không biết mình bây giờ đã được tính là bạn gái của Trần Viễn hay chưa?
Hắn làm ra nhiều như vậy, thế nhưng là chưa từng thấy mở miệng nói gì.
Cũng chưa lúc nào nói rõ rằng hắn muốn trở thành bạn trai của nàng.
Loại thái độ không rõ ràng này, khiến cho Trần Ngọc Kỳ phải vò đầu bứt tai a.
Ngươi nói những nam sinh khác.
Vừa mở miệng đã nói thích ngươi, nhưng cho tới bây giờ đều chỉ là tiện mồm mà nói ra, hoàn toàn không có bất cứ hành động thực tế cho thấy sự nỗ lực của mình, xem như thật có hành động thực tế cũng chỉ là tặng bó hoa, tặng gấu bông này nọ các loại.
Hiện tại nữ sinh đối với loại quà này, sớm đã khịt mũi coi thường!
Mà Trần Viễn này thì vừa đúng ngược lại.
Hắn động một cái lại tặng mấy triệu tới mấy chục triệu đồng.
Thậm chí tặng cả một ngôi biệt thự!
Hành động thực tế cứ phải nói là max điểm, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn chưa từng mở miệng nói thích ngươi.
Như vậy khiến cho Triệu Ngọc Kỳ cảm thấy rất bị động.
Nàng ta dù sao cũng là nữ sinh, suy cho cùng thì không có ý tứ đi mở miệng tỏ tình trước?
"Cái tên Trần Viễn này, làm sao ở vào thời khắc quan trọng lại như xe bị tuột xích như vậy? Bầu không khí đều đã được tô đậm tới như vậy rồi, chỉ cần ngươi mở miệng tỏ tình là ta sẽ đáp ứng ngươi ngay, thế nhưng là tại sao ngươi lại không chịu tỏ tình, ngươi còn đang cân nhắc tới cái gì nữa a?"
Ngồi ở trên xe, Triệu Ngọc Kỳ dùng đôi mắt to tròn căng, thi thoảng len lén liếc nhìn chằm chằm vào Trần Viễn.
Trong ánh mắt liếc nhìn trộm, phảng phất như đang ám chỉ rằng đối phương nên đẩy nhanh quá trình lên đi.
Đồng thời cánh tay trắng như tuyết của nàng ta, thường xuyên cố ý chạm vào cánh tay của Trần Viễn một cái.
Giống như bị điện giật.
Loại tiếp xúc tay trong phạm vi nhỏ này.
Thiếu chút nữa khiến cho Trần Viễn không khống chế được bản thân mình!
Nhưng cuối cùng Trần Viễn vẫn là có thể kiềm chế lại được, hắn cảm thấy mình cần phải ngã một lần khôn hơn một chút, không thể bởi vì sắc đẹp của Triệu Ngọc Kỳ mà bị dụ dỗ, Lâm Thư Đồng trước kia chính là dùng ra thủ đoạn kiểu này, để khiến cho hắn tán tỉnh nàng ta!
Nhưng sau đó nàng ta lại lẩn mất tăm.
Trần Viễn lại bị hãm sâu vào trong đó, không cách nào kiềm chế được bản thân mình mà biến thành một tên liếm cẩu.
Cho nên Trần Viễn bây giờ nhớ rõ câu thần chú chín ký tự: "Không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách!"
Tỏ tình là không thể tỏ tình.
Đời này cũng khó có khả năng tỏ tình.
Chỉ có nữ tử chủ động tỏ tình với hắn mới có thể tiếp tục duy trì cuộc sống như bây giờ!
Hơn nửa giờ sau.
Xe được lái tới trước cổng trường Đại học Hồ Đại.
Trần Viễn và Triệu Ngọc Kỳ xuống xe.
"Ngọc Kỳ, ta có lời này muốn nói với ngươi!"
"Ừm, ta đang lắng nghe đây, ngươi nói đi!"
Trong lòng Triệu Ngọc Kỳ đột nhiên trở nên kích động lên.
Tới rồi sao?
Hắn cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa mà quyết định lên tiếng rồi sao?
"Có vẻ như ngươi là đang ... giẫm phải cứt chó thì phải!"
"A!"
Vừa rồi Triệu Ngọc Kỳ không để ý tới cái bẫy trên mặt đất.
Nghe được lời nhắc nhở của Trần Viễn, lập tức nhìn vào đế giày của mình.
Quả thực là có một thứ màu đen và màu vàng bám vào đế giày của nàng ta.
Còn bốc mùi thối.
Nàng ta thế mà thật giẫm phải cứt chó!
Thật là buồn nôn!
"Ha ha, không nghĩ tới hoa khôi của trường chúng ta cũng có thời điểm giẫm phải cứt chó, quá thối, ngươi tranh thủ thời gian cách xa ta một chút!" Trần Viễn một mặt trêu chọc mà nói.
"Trần Viễn, ngươi cái tên chết xấu xa này, không được phép cười nhạo người ta!"
"Khoan đã, trước tiên ngươi đừng nhúc nhích, để cho ta chụp ảnh rồi gửi lên vòng bạn bè cái đã!" Trần Viễn lập tức móc điện thoại ra.
"Không được chụp, ta đánh chết ngươi cái đồ xấu xa!"
Triệu Ngọc Kỳ tức giận trong lòng, bắt đầu đuổi theo Trần Viễn mà đánh.
Trần Viễn lập tức co cẳng mà chạy.
Nàng ta làm sao cũng đuổi không kịp hắn, đánh không tới.
Thiếu chút nữa ức mà khóc!
Hôm nay vốn là một ngày rất lãng mạn, ai mà ngờ được cuối cùng thế mà lại biến thành như vậy.
"Ồ! Đây không phải là Triệu Ngọc Kỳ hoa khôi của trường sao? Nàng ta thế mà đang đùa giỡn đuổi theo một nam sinh? Thật hâm mộ a!"
"Ta cũng muốn được hoa khôi của trường đuổi theo đánh a, xem như bị đánh chết thì ta cũng cam tâm tình nguyện a!"
"Kia không phải là Trần Viễn cái tên cặn bã kia sao? Vãi nối, tên cặn bã này thế mà còn sống tốt như vậy, còn chọc cho Triệu chủ tịch tức tới phát khóc a! Thật quá đáng!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy tin tức vạch mặt trên diễn đàn của trường, ta còn không tin, không nghĩ tới Triệu Ngọc Kỳ thật đã bị tên cặn bã đó ra bài, nữ thần của ta a, ngươi có thể tỉnh táo lại một chút có được hay không, đừng có để cho tên cặn bã đó lừa gạt nữa a!"
Theo quá trình lên men trong mấy ngày.
Người ở trong trường học biết tới Trần Viễn càng ngày càng nhiều.
Thanh danh của hắn cũng càng ngày càng thối.
Thậm chí chuyện này đã được phản ánh trước lãnh đạo nhà trường.
Tạo ra ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ!
Mà đúng vòa lúc này.
Trên nền tảng Pox Sound.
Một cái video tranh tài điền kinh trên thao trường của trường học, đột nhiên trở nên hót.
Chỉ mới đăng lên được khoảng thời gian hai ngày, đã có hơn 10 triệu lượt thích và hơn 100.000 lượt bình luận.
Cái video này, đã hoàn toàn toàn trở nên hot!