Chương 41: Lâm gia!
“Ngươi có chuyện gì không?”
Thanh âm Tô Tiểu Bạch lạnh lùng nói.
Từ sau chuyện của tên điên Drake, thái độ của hắn đối với một vài gia tộc càng ngày càng thấy không thuận mắt... Nhất là những tên ỷ thế hiếp người kia.
Tỉ như tên trẻ tuổi trước mắt này.
Nhìn xem góc miệng vểnh lên, còn có một mặt vô sỉ kia, ánh mắt Tô Tiểu Bạch liền không tự chủ được trầm xuống.
“Bạch đại sư, ta tên là Lâm Trần, đến từ Lâm gia, nếu có chỗ nào quấy rầy đến Bạch đại sư, mong Bạch đại sư thứ lỗi cho!”
Lâm Trần chắp tay, hơi khom người, lộ ra có vẻ cung kính nói.
Đây chính là địa vị của Luyện Đan Sư.
Cho dù là con cháu của Tứ đại gia tộc như Lâm gia, cũng phải đối với Luyện Đan Sư một mực cung kính.
“Ta bây giờ muốn rời đi, ngươi đang cản đường ta đó!”
Tô Tiểu Bạch lãnh đạm nói.
“Bạch đại sư, ta biết ngài bận rộn nhiều chuyện, nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không trì hoãn ngài thời gian quá dài đâu!”
Lâm Trần cười nói,”Ta nghe người khác nói rằng ngài là Luyện Đan Sư ngũ phẩm, ta muốn đại biểu Lâm gia xin mời ngài giúp cho Lâm gia chúng ta luyện chế một viên đan dược ngũ phẩm...Tất cả tài liệu chúng ta đều đã chuẩn bị xong, ngài cũng sẽ lấy được một khoản thù lao đặc biệt phong phú, không biết ý ngài thế nào?”
“Ta không có thời gian.”
Tô Tiểu Bạch trực tiếp lựa chọn từ chối.
Để cho hắn đi hỗ trợ người khác luyện đan sao?
Đùa gì thế!
Thân phận Luyện Đan Sư này của hắn vốn là giả vờ, tùy tiện đi đến gia tộc của người khác luyện đan, đây chẳng phải đồng nghĩa với tự chui đầu vào lưới sao?
Hơn nữa thái độ của tên Lâm Trần này khiến hắn rất không thoải mái.
Ngoài mặt vui cười thản nhiên.
Sau lưng tất nhiên không phải một tên hiền lành!
“Bạch đại sư, ngài không thể suy nghĩ thêm một chút sao?”
“Ông nội của ta nhưng mà cố ý dặn dò qua ta, để cho ta mang ngài mời tới!”
“À, thuận tiện nói một tiếng, ông nội của ta, tên là Lâm Phục Thiên.”
Lâm Phục Thiên.
Đây là cái tên nổi tiếng trong căn cứ số 18.
Bởi vì hắn là một cường giả đẳng cấp Võ Soái, cũng là một trong những thống lĩnh của căn cứ số 18, dưới cờ có đông đảo cường giả cấp Võ Tướng theo sau!
Vốn là người sinh ra trong căn cứ số 18, Tô Tiểu Bạch làm sao lại không biết đại danh của Lâm Phục Thiên chứ?
Chẳng qua, Tô Tiểu Bạch rất rõ ràng một đại nhân vật như Lâm Phục Thiên, làm sao có tâm tư để ý loại chuyện này? Thuần túy là tên này lấy ra danh tiếng của ông nội mình đến dọa hắn thôi!
“Ồ? Thật sao? Vậy cho ta gửi lời vấn an đến ông nội ngươi, ta còn có việc, phải rời đi trước.”
Sau khi lưu lại một câu không mặn không nhạt, Tô Tiểu Bạch đi thẳng.
Lần này, Lâm Trần cũng không tiếp tục ngăn trở,
Chẳng qua là ánh mắt khi hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch, tràn đầy vẻ âm trầm!
Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại.
“Các ngươi, đi, đi theo hắn.”
Lâm Trần nhàn nhạt nói “ Thu được bất kỳ tình báo gì liên quan tới hắn, quay về nói cho ta biết.”
“Vâng!”
Hai gã Võ Sư cao cấp lĩnh mệnh.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt...Thật coi rằng chính mình là Luyện Đan Sư thì ngon lắm sao?”
“Nếu là Luyện Đan Sư lục phẩm trở lên cũng thôi, đằng này mới ngũ phẩm, cũng dám sĩ diện với ta ư?”
“Thật đúng là muốn lật trời!”
Ánh mắt Lâm Trần hung ác.
Là người thừa kế của một trong tứ đại gia tộc, Lâm gia, ở trong toàn bộ căn cứ số 18 hắn đều có quyền chế bá, hoàn toàn có tư cách đi ngang!
Cho dù là Võ Tướng Nghị Sĩ nhìn thấy hắn, cũng phải khẽ gật đầu chào hỏi.
Hắn không phải là không có nhìn sắc mặt người khác, nhưng chỉ là môt tên Luyện Đan Sư ngũ phẩm...Còn chưa đủ để hắn phải nhìn kỹ sắc mặt.
...
“Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó a...”
Thông qua nắm bắt của cảm giác không gian, Tô Tiểu Bạch nghe được rõ ràng toàn bộ lời nói của Lâm Trần.
“Cũng tốt, Võ Sư cao cấp...Vừa vặn có thể để cho ta nhìn xem, thực lực của ta bây giờ rốt cuộc như thế nào!”
Tô Tiểu Bạch nhếch mép cười.
Đinh!
Thang máy đến tầng một.
Tô Tiểu Bạch đi thẳng ra ngoài cửa chính của Bảo Đan Các.
Hai gã Võ Sư cao cấp liền thu liễm lại khí tức, kéo ra một khoảng cách, đi theo sau lưng hắn.
“Ừm?”
Trương Hằng Đức một mực đang âm thầm bảo vệ Tô Tiểu Bạch, sau khi thấy hai gã Võ Sư cao cấp đi theo sau lưng Tô Tiểu Bạch, khuôn mặt lập tức liền biến sắc.
“Hai người kia... Là tinh anh của Lâm gia!”
Trương Hằng Đức thoáng nhìn liền nhận ra bọn họ.
Hắn từng gặp qua mặt những người của Lâm gia, chẳng qua Trương gia ở trước mặt quái vật khổng lồ như Lâm gia, chỉ là môt con giun dế mà thôi, tùy tiện động một cái ngón tay là có thể nghiền chết...Vì vậy ấn tượng của hắn với Lâm gia rất sâu sắc, bất kể như thế nào, đều không thể trêu chọc đến những đại gia tộc đó.
Mà hai người kia, Trương Hằng Đức nhớ rõ ràng bọn họ là cận vệ của đại thiếu gia Lâm Gia... Chẳng lẽ đại thiếu gia Lâm gia muốn theo dõi Tô Tiểu Bạch sao?
“Lần này không ổn rồi...”
Sắc mặt Trương Hằng Đức khó coi vô cùng.
Nếu là người của Viên gia, hắn còn có thể ra tay, dù sao cũng là tử địch.
Nhưng là người của Lâm gia vậy còn ra tay thế nào?
Quan trọng nhất là hắn chỉ có cảnh giới Võ Sư trung cấp, mà đối phương lại là hai tên Võ Sư cao cấp, tiến lên cũng chỉ có thể bị nghiền ép dễ dàng!
Hơn nữa chuyện này, hắn cũng không biết có nên hồi báo cho Trương Hằng Long hay không.
“Đi theo trước đã!
Sau khi xoắn xuýt, Tô Tiểu Bạch đã quẹo vào góc phố, hình bóng tiêu thất.
Trương Hằng Đức lập tức đuổi theo.
...
Tô Tiểu Bạch không có lên xe buýt, mà một đường đi xuyên qua các con phố.
Hắn vừa cong vừa lượn hướng về ranh giới của căn cứ số 18 đi thẳng tới.
Hai gã Võ Sư cao cấp từ đầu đến cuối đều lặng lẽ theo sau.
Trương Hằng Đức cũng ở chỗ xa lén lút đi theo... Hắn tận lực kiềm chế chấn động từ sóng linh khí của chính mình, cố gắng không để hai gã Võ Sư cao cấp kia phát hiện.
“Đây là phương hướng ngược lại với nhà Tô khách khanh ở... Xem ra hắn cũng phát giác rồi!”
Trương Hằng Đức thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần phát giác vậy còn có thể tránh được, đến lúc đó tùy tiện kiếm một chỗ trú chân trong góc hẹp nào đó, có thể thoáng cắt đuôi đối phương.
Chẳng qua rất nhanh, Trương Hằng Đức liền cảm giác có điểm không đúng.
“Làm sao càng đi càng đến nơi vắng vẻ vậy?”
“Tô khách khanh rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngoài ý liệu chính là, Tô Tiểu Bạch không có chọn điểm nào nhộn nhịp tạm dừng chân, sau đó trốn đi, mà lại rời xa phố xá sầm uất, đi về nơi không có người qua lại.
Nơi này người nào cũng không có, ngộ nhỡ hai tên Võ Sư cao cấp kia nổi lên lòng xấu xa gì, còn ai ngăn cản được?
Một lát sau.
“Đừng đi nữa a... Nếu đi tiếp như vậy, ta muốn giúp chỉ sợ cũng không làm được gì!”
Trương Hằng Đức bắt đầu có chút nôn nóng.
Bọn họ đã dần dần tiến đến vùng đất trống, từ từ rởi khỏi các nơi có thể che giấu ẩn núp... Nếu tiếp tục đi mà nói, bất cứ lúc nào Trương Hằng Đức cũng sẽ có thể bị bọn hắn phát hiện!
Tô Tiểu Bạch dường như nghe được tiếng lòng của Trương Hằng Đức, dừng bước trước một căn nhà hoang tàn không một bóng người.
Hai gã Võ Sư cao cấp ở trong tối cũng không giấu nổi thân hình chính mình nữa, đôi mắt xuyên thấu tới, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Bạch...Đối với việc Tô Tiểu Bạch tới đây, bọn họ cũng không có nghi ngờ gì, ngược lại cảm thấy vô cùng hợp lý.
Luyện Đan Sư thần bí, không nói rõ ràng lai lịch, cũng không có bất kỳ tin tức liên quan gì, hiển nhiên là muốn che giấu thân phận a... Ở tại nơi này cũng không phải điều gì quá kỳ quái!
Bỗng nhiên ——
Bạch!
Bóng người Tô Tiểu Bạch trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ!
“Người đâu?”
Hai gã Võ Sư cao cấp lập tức kinh hãi.
Đang lúc bọn họ muốn xông về phía trước xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên một cái bóng lóe lên, xuấ thiện chính giữa tầm mắt của bọn họ.
Tốc độ của cái bóng kia rất nhanh.
Thật nhanh!
Nhanh đến để cho người ta không kịp phản ứng!