Chương 24: Chủ nhà
Do dự nửa ngày, Tống Kiện cuối cùng thở dài, đưa điện thoại di động vào túi. Đối với hắn, một người luôn gặp khó khăn khi đưa ra lựa chọn, việc gì chưa đến thời điểm quyết định cuối cùng thì hắn sẽ dây dưa kéo dài.
Hôm nay là chủ nhật, được nghỉ làm. Tống Kiện thức dậy sau khi đánh răng rửa mặt xong, cầm chiếc vòng tay vàng chuẩn bị ra khỏi cửa. Trong túi hắn chỉ còn lại mấy chục đồng tiền lẻ, thẻ ngân hàng cũng chỉ có ba con số trong tài khoản. Việc đầu tiên khi ra ngoài, chính là tìm một tiệm cầm đồ, đem chiếc vòng tay này bán đi đổi chút tiền tiêu.
Vừa khóa cửa phòng trọ, Tống Kiện liền nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng giày cao gót "lộc cộc" vang trên cầu thang. Nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là chủ nhà, Cát Hiểu Giai.
Đây là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp. Thậm chí có lúc, chữ "đẹp" thôi cũng khó diễn tả hết vẻ ngoài của nàng, phải nói là nàng có vẻ đẹp tinh xảo.
Có lẽ là mới tắm xong, cả người nàng toát ra một mùi hương thanh mát nhè nhẹ, tóc vẫn còn ướt, gương mặt trắng nõn như bạch ngọc, không nhìn thấy bất kỳ lỗ chân lông nhỏ xíu nào. Nhất là vóc người nàng cực kỳ đẹp, toàn thân da thịt căng mịn, ánh mặt trời chiếu vào, như ngà voi tản ra ánh sáng mê người.
Một người đàn bà đẹp như vậy, giá trị con người chắc chắn không hề rẻ, nhưng đến nay vẫn độc thân. Thời gian đầu mới đến ở trọ, Tống Kiện thậm chí còn có ý định "tấn công" nàng, nhưng tiếp xúc lâu ngày, hiểu được mặt cay nghiệt và lời nói ác độc của nàng, Tống Kiện chẳng còn chút ý tưởng nào. Mơ hồ còn có chút sợ.
Thấy Tống Kiện đang khóa cửa, Cát Hiểu Giai kêu "ái da" một tiếng, cười như không cười nói: "Tiểu Tiện à, hôm nay là chủ nhật, sáng sớm đã ra ngoài, không phải là đang tránh mặt ta đấy chứ?"
Tống Kiện hơi lúng túng: "Chủ nhà, dì đến đây làm gì, tìm cháu có việc ạ?"
"Hả, giả vờ ngốc à? Ta tìm ngươi có thể có chuyện gì? Thu tiền thuê phòng!" Cát Hiểu Giai không biết lấy từ đâu ra một cái máy tính, lách tách bấm liên hồi, trông rất quen thuộc.
"Tiền thuê phòng tháng này, cộng thêm tiền điện nước ga nữa, ta tính hết rồi, tổng cộng là hai ngàn ba trăm bảy mươi sáu đồng, ta bỏ qua cho ngươi số lẻ, tính ngươi hai ngàn ba trăm tám cho chẵn. Tiểu Tiện à, chị thấy em là sinh viên mới tốt nghiệp nên đã đối xử rất tốt rồi, chứ người khác, ai mà chẳng đặt cọc ba tháng, chị cho em trả từng tháng một, còn không cần tiền đặt cọc, như vậy là ưu đãi lắm rồi đấy, em đừng làm khó chị!" Cát Hiểu Giai vừa nói, vừa cầm máy tính chọc chọc vào mặt Tống Kiện.
Tống Kiện cười khổ nói: "Chủ nhà dì ơi, không phải ngày mai mới đến ngày trả tiền thuê phòng sao?"
"Ngày mai ư?" Cát Hiểu Giai ngẩn người một chút, con ngươi đảo một vòng, lập tức nói tiếp: "Ngày mai chẳng phải em còn phải đi làm sao, chị sợ trễ giờ làm của em thôi, sớm một ngày nửa ngày có sao đâu? Hay là... em không có tiền?"
Nói xong, Cát Hiểu Giai nghi ngờ đánh giá Tống Kiện từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng vàng trên tay phải hắn, nhất thời sáng lên.
"Ồ, chiếc vòng của em phong cách cũng được đấy, lấy ở đâu ra vậy, cho chị xem thử!" Cát Hiểu Giai đưa tay ra, không khách khí nói.
"Chủ nhà dì ơi, đây là của cháu..." Tống Kiện còn chưa nói hết câu, sắc mặt Cát Hiểu Giai đột nhiên biến đổi, tựa hồ nghĩ ra điều gì, giọng nói trở nên thành khẩn với Tống Kiện: "Tống Kiện à, không có tiền thì cứ nói, nhưng em đừng đi vào con đường lầm lỡ đấy, nói chị nghe xem, chiếc vòng này, có phải là em trộm không?"
Tống Kiện trong lòng giật mình, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ủy khuất nói: "Chủ nhà dì ơi, dì nhìn xem ở đây của chúng ta, ngoài dì ra thì ai có tiền mua vòng vàng đắt như vậy chứ, dì xem chất liệu này, trọng lượng này..."
Nói xong, Tống Kiện kín đáo đưa chiếc vòng vàng đến trước mặt Cát Hiểu Giai.
"Đây là vòng gia truyền của nhà cháu, mẹ cháu bảo phải để lại cho vợ cháu, nhưng dạo gần đây kẹt tiền quá, cháu định đi cầm tạm, đổi ít tiền tiêu, không phải cũng vừa lúc có tiền trả tiền thuê phòng cho dì sao?" Tống Kiện nói.
"Cầm đồ?" Cát Hiểu Giai khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát chiếc vòng, sau đó cầm lên tay ước lượng, ngón tay mân mê tỉ mỉ bề mặt vòng.
Với con mắt tinh tường của nàng, đương nhiên có thể nhìn ra, chiếc vòng này còn mới tinh, không hề có chút hư hại nào. Hơn nữa kiểu dáng và phong cách còn chưa từng thấy trên thị trường, Cát Hiểu Giai vừa nhìn đã thích.
"Thôi được, em đừng ra ngoài cầm làm gì, dứt khoát cầm cho chị luôn đi. Chiếc vòng này tổng cộng chắc khoảng sáu mươi chỉ, chị trả em hai mươi ngàn, bình thường rảnh thì chị đeo, đợi em có đủ tiền thì chuộc lại từ chị, thế nào?" Cát Hiểu Giai nói.
"Hai mươi ngàn?" Tống Kiện giật mình hỏi.
"Đúng vậy, hai mươi ngàn! Sao, chê ít à?" Cát Hiểu Giai nhìn chằm chằm Tống Kiện hỏi.
"Không có, không có, chủ nhà dì ơi, vậy cháu cầm cho dì luôn vậy." Tống Kiện vội vàng nói.
Thực tế, Tống Kiện định đem chiếc vòng vàng này đến tiệm cầm đồ bán đứt, nhưng không cần nghĩ cũng biết, tiệm cầm đồ sẽ ép giá rất thậm tệ. Chiếc vòng này, dù bán đứt, may mắn lắm Tống Kiện cũng chỉ được tám ngàn, đó là còn coi như gặp được người quản lý tiệm cầm đồ tốt bụng.
Cát Hiểu Giai viết giấy cầm đồ, đưa hai mươi ngàn tiền mặt cho Tống Kiện, mừng rỡ đeo chiếc vòng vàng lên tay.
"Có tiền thì tìm chị chuộc lại nhé! À, nhớ trả tiền thuê phòng tháng này đi." Cát Hiểu Giai nói vọng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười mê người, rồi đếm ra hơn hai chục tờ tiền từ hai xấp tiền, đưa cho Tống Kiện, xoay người rời đi.
Nhìn xấp tiền mới cứng dày cộm trong tay, Tống Kiện đột nhiên có cảm giác không chân thực. Chỉ là chơi một đêm game, liền kiếm được hai mươi ngàn đồng, trong túi hắn, có tới năm sáu bộ vòng tay vàng tương tự, còn có những món đồ trang sức vàng trong tiệm vàng kia nữa. Mặc dù là đồ lặt vặt, trong game không có tác dụng gì, nhưng phần lớn đều có thuộc tính có thể mang ra khỏi game.
"Phát tài rồi!" Tống Kiện lộ vẻ hưng phấn.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Kiện đột nhiên vang lên.
"Này, tiểu Tiện, dậy chưa? Mau chạy ra cổng phía đông siêu thị Đông Đình, hôm nay anh dẫn chú mày đi một chỗ ngon!" Trong điện thoại truyền đến giọng Triệu Vũ đầy phấn khích.
Siêu thị Đông Đình, tọa lạc tại vị trí trung tâm của khu thương mại lớn nhất thành phố Lâm Hải, là khu vực phồn hoa nhất ở Lâm Hải. Lý Khả Nhi từng nói cô bé học ở trường tiểu học Tinh Huy, cũng ở gần khu vực này. Chỉ có điều tiểu học Tinh Huy là trường quý tộc hàng đầu cả nước, Tống Kiện không chắc chắn Lý Khả Nhi có cùng thành phố với hắn hay không.
Trong túi tiền rủng rỉnh, đi trên đường cũng cảm thấy vô cùng phấn khởi. Ngẩng cao đầu ưỡn ngực, Tống Kiện bắt một chiếc taxi, rất nhanh đã đến cổng phía đông siêu thị Đông Đình.
Triệu Vũ đứng ở cổng phía đông siêu thị, không ngừng nâng cổ tay lên, khoe chiếc đồng hồ Vacheron Constantin. Nhìn qua thì có vẻ như đang xem giờ, nhưng mỗi lần hắn nhìn đồng hồ, đều là khi có cô gái đẹp đi qua bên cạnh.
Tống Kiện khẽ mỉm cười, gia thế Triệu Vũ không hề tầm thường, đến công ty làm việc cũng chỉ là vì chán, cho vui là chính. Trong thái độ làm việc, hắn tỏ ra rất tùy tiện, ngày thường nhìn đồng nghiệp trong công ty, phần lớn đều với vẻ không ưa. Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại trở thành bạn với Tống Kiện.
"Triệu Vũ, tôi đây!" Tống Kiện khẽ giơ tay, lớn tiếng gọi.