Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 103: Yêu khí tận trời, Kiếm Ma

Chương 103: Yêu khí tận trời, Kiếm Ma

truyendichgiare.com

* * *

Hàn Uyên chiến đấu với heo yêu, trận đấu cũng không có xu thế nghiêng về một bên, một người một yêu đánh đến khó phân thắng bại.
Bốn người Dịch Tiểu Phong thì đối mặt với những con tinh quái khác.
Số lượng còn không ít, ít nhất cũng cỡ năm mươi, khí thế hung hãn có vẻ số lượng chúng nó ngày càng nhiều.
Dịch Tiểu Phong cùng Liễu Như Thấm giết ở phía trước, Lữ Thư An cùng Tần Cầm Tuyết theo sát sau.
Tiểu yêu bình thường không ngăn được hai người Dịch Tiểu Phong, nhưng heo yêu kia đang đối phó Hàn Uyên đồng thời lại có thể chặn đường, thực lực cường hãn.
Cùng lúc đó, các tu sĩ trốn hướng khác cũng liên tục bị yêu quái chặn lại.
Rất mau liền có người chết thảm.
Thiên Kỷ thành lâm vào cảnh khủng bố.
“Ngươi xong chưa a? Chỉ thế này, còn muốn làm vị thiên hạ đệ nhất tiếp theo!” Liễu Như Thấm nhìn thấy Hàn Uyên đánh không thắng heo yêu, không khỏi mở miệng kích thích.
Hàn Uyên vừa nghe, nháy mắt nảy sinh hung ác.
Kiếm khí bùng nổ, trực tiếp đẩy lui heo yêu.
Trong tình huống bình thường, Hàn Uyên sẽ không tiêu xài kiếm khí, dù gì kiếm khí do linh lực biến thành, không thể lập tức dùng hết, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Đại đa số tu sĩ cũng như thế, một mình đấu còn tốt, khi đối mặt nguy hiểm tiềm tàng liên tiếp không ngừng đều sẽ bảo tồn linh lực, cho nên trước tiên dùng binh khí, đánh không lại lại dùng pháp khí.
Sau khi Hàn Uyên bùng nổ nhanh chóng chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn không thể nghiền áp heo yêu.
Dịch Tiểu Phong nhìn không được, bỗng nhiên nâng tay phải, trong tay áo bay ra một con côn trùng dữ tợn.
Phệ linh bò cạp!
Lấy suy nghĩ ra lệnh, phệ linh bò cạp lập tức bay về phía heo yêu, nhanh như tia chớp!
Heo yêu chuyên tâm chiến đấu, không có chú ý tới phệ linh bò cạp tới gần, chờ khi hắn phát hiện, phệ linh bò cạp đã dừng ở sau cổ, dùng sức chích một cái.
“Thứ gì?”
Heo yêu rít gào, bước chân dậm mạnh làm mặt đất rung động.
Hàn Uyên nắm lấy cơ hội, một kiếm đâm thủng da thịt heo yêu, nhưng không cách nào đâm vào trong xương.
Cả người heo yêu bỗng nhiên run rẩy, sau đó nửa quỳ trên mặt đất, tay phải ném rìu lớn xuống, vỗ về phía sau cổ chính mình, phệ linh bò cạp linh hoạt né tránh, lại dừng ở trên lưng hắn.
“Rống ——”
Heo yêu lại bị chích thêm một cái, đau đến đôi mắt đỏ lừ.
“Đi!”
Dịch Tiểu Phong lập tức nói, vòng qua heo yêu chạy trốn.
Hàn Uyên đi vào phía trước Dịch Tiểu Phong, chém giết tiểu yêu ven đường.
Đánh không lại heo yêu, đánh những tiểu yêu này thì như chém dưa cắt rau, nhẹ nhàng thoải mái.
Heo yêu bắt đầu điên cuồng gãi da thịt của mình, trực tiếp xé rách da lông, máu tươi giống như nước trong túi nước chảy ra sau khi bị thủng, căn bản ngăn không được.
Hàn Uyên quay đầu lại liếc mắt một cái, hãi hùng khiếp vía.
Con bò cạp của sư phụ thật hung tàn a!
Dịch Tiểu Phong cũng bị dọa.
Biểu hiện trúng độc của heo yêu trúng tựa hồ không giống Diệp Long Hình, chẳng lẽ phệ linh bò cạp có độc tố khác nhau?
Lúc này, phệ linh bò cạp thoát khỏi heo yêu, bay về phía Dịch Tiểu Phong.
Đoàn người giết xuyên qua mấy tiểu yêu quái, nhanh chóng đào tẩu.
Heo yêu sau khi trúng độc điên cuồng xé rách chính mình, phỏng chừng không bao lâu, hắn liền sẽ bị bản thân đang sống sờ sờ cào chết.
Bành Lân Hỏa cũng không có chú ý tới đám người Dịch Tiểu Phong, vẫn còn đang nhìn khắp nơi.
“Rốt cuộc là ai?”
Trong lòng Bành Lân Hỏa càng thêm nôn nóng.
Cổ sát khí kia vẫn luôn tập trung vào hắn, chỉ cần hắn lơ là không chú ý, sát khí liền sẽ tới gần, khiến hắn khẩn trương cực kỳ.
Sát khí như vậy tất nhiên là người dẫn đầu các tông môn, hoặc là càng mạnh hơn.
Hiện tại Bành Lân Hỏa tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao.
Sau khi Dịch Tiểu Phong giết ra trùng vây, để Hàn Uyên mang theo Lữ Thư An, Liễu Như Thấm mang theo Tần Cầm Tuyết, đoàn người lấy tốc độ cao nhất nhằm về phía cửa Thiên Kỷ thành.
Đường đi lúc sau liền không có lại gặp phải yêu quái nữa.
Yêu quân của Địch Cửu Thiên cũng mới mấy ngàn thôi, còn không đạt tới mức che trời lấp đất.
“Hy vọng có thể chạy thoát đi.”
Liễu Như Thấm lẩm bẩm tự nói, ánh mắt liếc hướng Bành Lân Hỏa ở đỉnh tháp, mày đẹp không khỏi nhíu chặt.
Dịch Tiểu Phong cũng chú ý tới không thích hợp.
Bành Lân Hỏa làm sao mà cả một chút động tĩnh đều không có?
Chẳng lẽ có chuyện gì kiềm chế hắn?
Oanh ——
Một cổ yêu khí bỗng nhiên từ ngoài thành dâng lên tận trời, giống như cột lửa màu hồng pha đen, nhìn từ xa thôi cũng có thể làm người ta thấy sợ.
Thật đúng lúc!
Cổ yêu khí này liền ở phía trước đám người Dịch Tiểu Phong, vọn họ sợ tới mức lập tức xoay người, trốn vào một chỗ gác mái bên cạnh.
Năm người ngồi xuống, không dám ngoi đầu ra ngoài cửa sổ.
“Tuyệt đối là Địch Cửu Thiên! Yêu khí thật đáng sợ……”
Hàn Uyên run giọng nói, hắn chưa bao giờ cảm nhận yêu khí đáng sợ như thế.
Mặc dù là Mục dã lão yêu lúc trước cũng không có khủng bố như vậy.
Dịch Tiểu Phong cũng bị dọa.
Hắn cùng Tần Cầm Tuyết đều có loại cảm giác kinh khủng như lần nữa đối mặt Đồ tâm lão tổ.
“Xem ra rời khỏi thành cũng là một cái đường chết, trách không được Bành Lân Hỏa không có ngăn cản chúng ta thoát khỏi Thiên Kỷ thành.” Tần Cầm Tuyết thở dài nói.
Lúc này đây kịch bản so với Trác Dạ Bảo còn quá mức không hợp lẽ thường.
Người chơi chúng ta khi nào mới có thể đứng lên?
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Trước trốn đi, Thiên Kỷ thành tốt xấu cũng là pháp khí, tổng sẽ không giống như giấy dễ dàng sụp đổ.”
Trong lòng hắn cầu nguyện.
Địch Cửu Thiên cùng Bành Lân Hỏa ngàn vạn phải đánh nhau a!
Tốt nhất làm trận ngươi chết ta sống!
Trong thành, yêu thú rống to hết đợt này đến đợt khác, yêu loạn toàn thành.
Năm người Dịch Tiểu Phong không nói chuyện nữa, nín thở tập trung, yên tĩnh chờ đợi.
Theo thời gian trôi qua, tiếng yêu quái càng ngày càng nhỏ.
Không đến thời gian một nén nhang.
Thiên Kỷ thành lại lần nữa lâm vào trong tĩnh mịch.
Cổ yêu khí kinh khủng kia vẫn bao phủ Thiên Kỷ thành, mà Bành Lân Hỏa giống biến mất, vẫn luôn không hé răng.
Nửa canh giờ qua đi.
Liễu Như Thấm nhịn không được giơ tay, trong tay áo một con chim băng bay ra, nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ.
Tuyệt đối yên tĩnh ngược lại làm người ta càng thêm sợ hãi.
Lữ Thư An lẩm bẩm tự nói: “Chúng ta có thể sống sót mà đi ra ngoài sao……”
Càng ngày càng nhiều đại năng xuất hiện, lòng hắn càng thêm tuyệt vọng.
Không có người trả lời hắn.
Không bao lâu, chim băng bay trở về, chui vào lòng bàn tay Liễu Như Thấm.
Nàng nhắm mắt.
Năm giây sau, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Không thấy Bành Lân Hỏa, các yêu quái đều đã chết, nhưng yêu khí ngoài thành vẫn còn, tình huống rất quái lạ, các tu sĩ cũng không dám ra khỏi thành, tránh ở các địa phương khác.”
Hàn Uyên nhíu mày, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Bành Lân Hỏa thông đồng với Địch Cửu Thiên?”
Rất có khả năng!
Tần Cầm Tuyết như đang suy tư gì đó.
Lúc này, Dịch Tiểu Phong bắt đầu đả tọa nạp khí.
Tu luyện!
Dù sao cũng phải chờ, không bằng nhân cơ hội này tu luyện.
Hàn Uyên không khỏi bội phục, không hổ là sư phụ, ý chí như vậy làm hắn sùng bái.
“Hiện tại xếp hạng trong bí cảnh khảo hạch đã không quan trọng, quan trọng là như thế nào sống sót rời đi.” Tần Cầm Tuyết nhẹ giọng nói.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nghĩ đến nhiệm vụ chủ tuyến cũng không có đề cập thời gian.
Chỉ nói vượt qua bí cảnh khảo hạch, sống sót đi ra ngoài.
Nguyên lai đây là phục bút.
*Phục bút là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra. Trần thuật như vậy được gọi là phục bút.
Nếu hiện tại nếu Dịch Tiểu Phong xông ra, phỏng chừng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Quy tắc này chôn thật sâu a!
Thời gian cứ như vậy tiếp tục trôi đi trong yên lặng.
Đêm tối lại buông xuống lần nữa.
Đám người Dịch Tiểu Phong vẫn luôn tránh ở gian gác mái này, không có gặp phải yêu quái tập kích, cũng không có gặp được bạo động lớn.
Chấn động trước đó tựa hồ kết thúc như vậy.
Nhưng bọn hắn cũng không dám đi ra khỏi gác mái.
Loảng xoảng ——
Một thân ảnh bỗng nhiên đánh vỡ cửa sổ, té ngã vào.
Năm người Dịch Tiểu Phong sợ tới mức lập tức đứng dậy, tập trung nhìn vào.
Thế mà là Mạc Bắc Tân.
Giờ phút này cả người Mạc Bắc Tân toàn là máu, nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Đám người Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Đây là tình huống như thế nào?
Mạc Bắc Tân gian nan trợn mắt, hắn thấy Dịch Tiểu Phong, run run rẩy rẩy nâng tay phải, nói: “Địch…… Khụ khụ……”
Hắn không ngừng ho ra máu, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Dịch Tiểu Phong do dự, muốn hay không nhân cơ hội này lấy mạng hắn?
“Trước hết nghe hắn nói cái gì đã.” Liễu Như Thấm nhìn chằm chằm Mạc Bắc Tân, cách không vỗ tới, đánh vào trên người Mạc Bắc Tân.
Trong phút chốc, Mạc Bắc Tân đang ho khan đột nhiên im bặt.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Chỉ nghe Mạc Bắc Tân cắn răng nói: “Địch Cửu Thiên là ngụy trang, hắn là Kiếm Ma! Kiếm Ma!”
----Cầu mọi người đề cử truyện ủng hộ tiếp sức cho dịch giả----


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất