Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 102: Đại lão chết thảm

Chương 102: Đại lão chết thảm

truyendichgiare.com

* * *

Nhìn thấy Thiên Kỷ đạo nhân hộc máu, mọi người ồ lên.
“Tiền bối, ngài làm sao vậy?”
Lập tức liền có người tiến lên quan tâm.
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong nháy mắt khó coi.
Mẹ nha!
Ta mới vừa khen Thiên Kỷ đạo nhân, Thiên Kỷ đạo nhân liền bị thương nặng?
Thiên Kỷ đạo nhân giơ tay, ý bảo mọi người không cần tới gần.
“Ta chiến đấu với Yêu Vương Địch Cửu Thiên, đã bị thương nặng, hiện tại có lượng lớn yêu quái muốn xâm nhập vào Thiên Kỷ thành, ta liên kết cùng trận pháp hộ thành, cho nên mới……”
Thiên Kỷ đạo nhân trả lời xong, hắn không nói gì nữa, nhanh chóng ngồi trên mặt đất bắt đầu vận công chữa thương.
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau.
Nghe Thiên Kỷ đạo nhân nói, Thiên Kỷ đạo nhân tựa hồ không có đánh thắng Địch Cửu Thiên.
Nếu là hắn thắng, các yêu quái nào dám tới công thành?
Trong lúc nhất thời, khủng hoảng lại lần nữa lan tràn.
Nếu là Thiên Kỷ thành bị công phá, bọn họ chẳng phải là muốn táng thân trong bụng yêu quái?
Chỉ là nghĩ thôi liền khiến người ta sợ hãi.
Liễu Như Thấm thấp giọng nói: “Còn tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.”
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Thiên Kỷ đạo nhân.
Khóe miệng hắn vẫn luôn đổ máu, giữa mày còn có một đoàn khí đen đang chuyển động rất rõ ràng.
Trạng thái không tốt!
Ấn đường biến thành màu đen, là muốn chết a.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, lâm vào rối rắm.
Hiện tại dù muốn rời đi Thiên Kỷ thành, nhưng vậy cũng rất nguy hiểm, bên ngoài quá nhiều yêu quái.
“Phốc ——”
Thiên Kỷ đạo nhân lại phun ra một búng máu.
Một búng máu này phun trên mặt đất, lại làm đau ở trong lòng mọi người.
Đại lão!
Ngài đừng treo mạng a!
Các tu sĩ run bần bật, tất cả đều lấy ra pháp khí, binh khí, chuẩn bị chiến đấu.
“Yêu nghiệt lớn mật, nhận lấy cái chết!”
Một tiếng hét to truyền đến, uy chấn dưới vòm trời.
Các tu sĩ kinh hỉ.
Có chi viện!
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Đại khái qua khoảng nửa nén hương.
Một thân ảnh từ ngoài thành bay tới, chân đạp một cái quạt giấy.
Người này tiên phong đạo cốt, tuổi thoạt nhìn cũng cỡ năm sáu mươi tuổi, lưng thẳng mặt không biểu tình.
Hắn nhanh chóng dừng ở trước mặt Thiên Kỷ đạo nhân.
Hắn nhíu mày hỏi: “Đạo hữu, thương thế của ngươi……”
Dịch Tiểu Phong nhận ra hắn.
Trưởng lão Hắc Dạ sơn.
Bành Lân Hỏa.
Trước đó khi kiểm tra linh căn, hắn rất ít nói chuyện, ngồi xem các tông môn chuyện trò vui vẻ.
Thiên Kỷ đạo nhân trợn mắt, nói: “Bành Đạo hữu, hiện tại liền nhờ ngươi, nhất định phải ngăn trở Địch Cửu Thiên.”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không có hoảng loạn.
Tung hoành Tu Chân giới lâu như vậy, sóng gió gì mà chưa gặp qua?
Bành Lân Hỏa thở dài nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, Địch Cửu Thiên không có khả năng giết đi ra ngoài!”
Các tu sĩ kinh hỉ, lại có đại năng tới.
Dịch Tiểu Phong nghe không thích hợp lắm.
Không có khả năng giết đi ra ngoài?
Mà không phải không có khả năng xúc phạm tới bọn họ, những tiểu tu sĩ đáng yêu này……
Đúng lúc này!
Bành Lân Hỏa bỗng nhiên ra tay, một chưởng chụp ở trên đỉnh đầu Thiên kỷ đạo nhân.
Nháy mắt thất khiếu của Thiên Kỷ đạo nhân đổ máu.
Tay phải Bành Lân Hỏa nâng lên, thế mà đem nguyên thần của Thiên Kỷ đạo nhân rút ra.
“Ngươi……”
Nguyên thần Thiên Kỷ đạo lộ vẻ khó có thể tin, kinh giận sợ hãi.
Mặt Bành Lân Hỏa không biểu tình, đem nguyên thần Thiên Kỷ đạo nhân thu vào trong tay áo.
Yên tĩnh một khắc.
Tất cả mọi người theo bản năng lui về phía sau.
Bành Lân Hỏa nhìn quét qua các tu sĩ, lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, Thiên Kỷ thành thuộc về ta, các ngươi chỉ có thể đợi ở trong thành, bất luận kẻ nào dám xằng bậy, ta sẽ lột da rút hồn! Giống như Thiên Kỷ đạo nhân!”
Các tu sĩ sợ tới mức ào ào cúi đầu, không dám cùng đối diện.
Chợt, Bành Lân Hỏa thả người nhảy lên, hóa thành một đám khí đen, chui vào trong thuỷ tinh trên đỉnh tháp cao.
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, dù cho rất sợ hãi, cũng không có người nào dám rời đi.
Giờ khắc này, bọn họ đều quên mất ân oán, trong lòng chỉ còn lại có sợ hãi.
Hàn Uyên thấp giọng hỏi nói: “Sư phụ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ngồi chờ chết?”
Bành Lân Hỏa chính là trưởng lão Hắc Dạ, ngón tay cái của ma đạo!
Dừng ở trong tay hắn, kết cục tuyệt đối thê thảm.
Dịch Tiểu Phong thở dài nói: “Yên tĩnh xem biến này đi.”
Bành Lân Hỏa mạnh như vậy, bọn họ có thể đánh sao?
Chỉ có thể chờ!
Chờ đợi cơ hội!
Liễu Như Thấm, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An không có hé răng, có lẽ là đang suy nghĩ, hoặc là ở sợ hãi.
Tất cả tu sĩ đều ở tại chỗ, mặc dù đả tọa tu luyện, cũng không cách nào làm lòng chính mình bình tĩnh trở lại.
Mục bình luận của khán giả cũng không yên tĩnh.
“Lúc này chính ma lưỡng đạo hoàn toàn quyết liệt.”
“Những tu sĩ này khẳng định đều phải chết, Thiên Kỷ đạo nhân chết có thể thúc đẩy chính ma lưỡng đạo quyết liệt, nhưng Bành Lân Hỏa khẳng định không hy vọng để người ta biết là hắn giết Thiên Kỷ đạo nhân.”
“Hố cha a, Thiên Kỷ đạo nhân cứ chết như vậy sao?”
“Ta còn tưởng rằng hắn là đại lão đây.”
“Xác thật là đại lão, đáng tiếc, tâm quá ngay thẳng, cái đại năng thứ nhất ra mặt giúp đám đệ tử, lại cũng là cái thứ nhất chết.”
……
Thiên Kỷ đạo nhân chết thảm làm người thổn thức.
Dịch Tiểu Phong cũng cảm thụ như thế.
Chỉ có thể nói Thiên Kỷ đạo nhân quá thiện lương.
Khi chính ma lưỡng đạo đều ngầm đồng ý hy sinh đám đệ tử mới này, chỉ có hắn xông vào, còn phải bảo vệ mọi người.
Tu Chân giới thật đáng sợ.
Trách không được thời điểm Kiếm Thánh còn trẻ vừa chính vừa tà, nếu quá chính mà nói đã sớm chết rồi.
Chỉ có tuyệt đối cường đại, mới có thể quán triệt chính nghĩa của bản thân.
Ầm ầm ầm ——
Thiên Kỷ thành bỗng nhiên lay động lên.
Tất cả mọi người có loại cảm giác không trọng lực.
Thiên Kỷ thành đang rơi xuống!
Dịch Tiểu Phong đứng dậy, sợ bị chấn thương.
Rất mau, Thiên Kỷ thành rơi xuống đất, đại đa số tu sĩ đều không có việc gì, chỉ có một ít người té bị thương.
Lữ Thư An được Hàn Uyên dẫn theo, không có bị thương, nhưng hắn vẫn bị dọa đến kinh hồn động phách.
Sau khi rơi xuống đất, Thiên Kỷ thành lại lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Tất cả tu sĩ cũng không dám mở miệng phát ra tiếng, bọn họ có một loại dự cảm.
Có khả năng Bành Lân Hỏa đang ở trên nhìn chằm chằm bọn hắn.
Đám người Dịch Tiểu Phong đứng ở tại chỗ, khẩn trương chờ đợi.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Liễu Như Thấm, Hàn Uyên đột nhiên nhíu mày.
Tần Cầm Tuyết thấp giọng nói: “Các ngươi có nghe được âm thanh gì hay không?”
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong khó coi, cắn răng nói: “Trốn đi!”
Bốn phương tám hướng đều mơ hồ truyền đến tiếng thú rống.
Đó là yêu quái đang rít gào!
Không chỉ có bọn họ, các tu sĩ khác cũng nghe tới rồi, nháo nhào chạy trốn.
Bọn họ đã bất chấp sự uy hiếp của Bành Lân Hoả.
Bành Lân Hỏa cố ý đem yêu quái bỏ vào, rõ ràng là muốn giết bọn hắn.
Thay vì ngồi chờ chết, không bằng đua một trận!
Dịch Tiểu Phong lấy xích vân kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu.
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm đi theo bên trái bên phải hắn, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An thì ở mặt sau.
Bọn họ không dám chạy quá nhanh, lo lắng súng bắn chim đầu đàn, bị Bành Lân Hỏa nhằm vào.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trước thủ tinh trên đỉnh tháp cao có một thân ảnh đang lơ lửng.
Đúng là Bành Lân Hỏa.
Thằng này đang xem biểu diễn.
“Một ngày nào đó, ta cũng muốn ở trên cao nhìn xuống ngươi!”
Trong lòng Dịch Tiểu Phong hừ hừ nói, trong lòng thật ra không có đau khổ uất ức thù hằn gì, thậm chí còn hơi chút châm chọc.
Bành Lân Hỏa không có ra tay, liền đại biểu cho tình huống này còn có chuyển cơ.
Giờ phút này.
Bành Lân Hỏa đang cau mày.
Hắn sở dĩ không ra tay, đều không phải vì thiếu cảnh giác.
Mà là hắn cảm nhận được một cổ sát khí.
“Còn có ai vào được?” Trong lòng Bành Lân Hỏa cảnh giác.
Nếu là có các tông môn khác thấy hắn giết Thiên Kỷ đạo nhân, vậy phiền toái lớn.
Chính ma có thể quyết liệt, nhưng hắn không thể mang đến phiền toái cho Hắc Dạ sơn.
Hồng Trần cung cũng không phải là nhân vật nhỏ.
Không bao lâu.
Phía trước năm người Dịch Tiểu Phong liền xuất hiện một đám yêu quái, cầm đầu chính là một yêu quái đầu heo mình người hung mãnh, khuôn mặt dữ tợn, cao tới hai trượng, tay cầm hai lưỡi rìu.
Hàn Uyên lập tức xuất kiếm, bảo kiếm bay ra, hóa thành một đạo hàn quang vọt tới.
Heo yêu vung rìu, nhẹ nhàng chém văng bảo kiếm.
Hàn Uyên nhíu mày.
Cọng rơm cứng!
Liễu Như Thấm phỉ nhổ nói: "Kiếm của ngươi mềm như vậy?”
Mặt Hàn Uyên đỏ lên, đột nhiên gia tốc, không để ý gì hết phóng hướng tới heo yêu.
----Cầu mọi người đề cử truyện---


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất