Chương 107: Đệ tử Kiếm Ma nhìn trúng!
truyendichgiare.com
* * *
Sau khi có được Trúc Cơ đan, Dịch Tiểu Phong tu luyện càng thêm liều mạng.
Có Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử ở bên cạnh, hắn cũng không có băn khoăn, dùng hết toàn lực nạp khí.
Tốc độ nạp khí của Cửu U Bàn Nhược công vượt xa công pháp tầm thường, rất mau, trên đỉnh đầu Dịch Tiểu Phong liền xuất hiện một luồng khí xoáy hội tụ.
Phía trước hắn không dám quá phô trương, sợ động tĩnh do chính mình tu luyện đưa tới thù địch.
Bọn người Cao Thiên rất kinh ngạc, tiểu tử này rốt cuộc đang tu luyện cái công pháp gì?
Vương Mỹ nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.
Nàng nghe Vệ Khấp Tâm nói qua sự lợi hại của Cửu U Bàn Nhược, người có thể luyện thành Cửu U Bàn Nhược công tuyệt đối là kỳ tài đương thời!
Tuy không dám nói tuyệt đối là thiên tài đệ nhất thiên hạ, nhưng tư chất cũng là số một số hai!
Đạo Nguyệt tiên tử nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong như đang suy tư gì đó.
Đỉnh núi lâm vào yên tĩnh.
Mọi người tự tu luyện.
Thời gian lẳng lặng trôi đi.
Không biết qua đi bao lâu.
Một thân ảnh bỗng nhiên từ trong lôi vân nhảy xuống, nện ở đỉnh núi, chấn đến cả tòa núi rung động kịch liệt.
Cả thân thể người này đươc quấn quanh bởi lôi điện, thân hình cường tráng như gấu, tóc bay tán loạn, một thân áo đen to rộng, ngực lộ ra.
Mọi người trợn mắt nhìn lại, vừa lúc đối diện cặp cặp mắt lập loè hung quang của hắn.
Phản ứng đầu tiên của Dịch Tiểu Phong là Địch Cửu Thiên tới?
Lúc này, đối phương lộ ra nụ cười, nói: “Tiên tử, ta tới!”
Đạo Nguyệt tiên tử đứng dậy, chậm rãi hành lễ, nói: “Tề Hoán đạo hữu, kế tiếp liền dựa vào ngươi.”
Tề Hoán!
Đồng tử Hàn Uyên co rụt lại.
Bốn người Cao Thiên lập tức hành lễ.
Vương Mỹ truyền âm cho Dịch Tiểu Phong: “Tề Hoán, Chí Tôn tử đời trước của Chí Tôn cốc, hiện giờ đã đứng hàng trưởng lão, thực lực rất mạnh, mẹ ta từng nói, Tề Hoán có cơ hội trở thành cốc chủ Chí Tôn cốc.”
Lợi hại như vậy?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Vệ Khấp Tâm đứng dậy, nói: “Một khi đã như vậy, liền động thủ đi!”
Giọng nói rơi xuống, Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán biến mất tại chỗ.
Nhìn bộ dạng là tiến đến bắt lấy Địch Cửu Thiên.
Hàn Uyên nói thầm nói: “Điệu hổ ly sơn sao?”
Cái từ này là hắn nghe được từ trong miệng Dịch Tiểu Phong.
Cao Thiên mở miệng nói: “Yên tâm đi, sư phụ các nàng khẳng định có suy xét, chúng ta kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Oanh! Oanh! Oanh……
Từng đợt tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, mọi người không cách nào phân rõ phương hướng, giống như bốn phương tám hướng đều xuất hiện chiến đấu khủng bố.
Dịch Tiểu Phong âm thầm líu lưỡi.
Tề Hoán này cũng có chút lợi hại!
Mọi người lâm vào yên tĩnh, hết sức chăm chú lắng nghe, đồng thời cảnh giác chung quanh, để phòng ngừa địch nhân xuất hiện.
Mây mù cuồn cuộn, quanh vách núi biển mây tan nát, một thân ảnh chậm rãi đi vào tới.
Người này rõ ràng là Bành Lân Hỏa!
Vừa thấy Bành Lân Hỏa, đám người Dịch Tiểu Phong sợ tới mức lập tức đứng dậy.
“Các ngươi quả nhiên giấu ở chỗ này, ta không phải đã nói sao, không cho phép rời đi Thiên Kỷ thành, nếu không các ngươi sẽ bị ta rút hồn.” Bành Lân Hỏa cười dữ tợn, ngữ khí lành lạnh.
Đám người Cao Thiên lập tức lấy ra pháp khí, chuẩn bị chiến đấu.
“Tiền bối, tốt xấu chúng ta cũng là đều là ma đạo, cần gì phải nhằm vào chúng ta.” Trần Lan mở miệng nói.
Bành Lân Hỏa miệt thị nàng, hừ lạnh nói: “Ta để ý cũng không phải là mấy thứ tầm thường như các ngươi.”
Hắn đột nhiên nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, ánh mắt phát ra sát ý.
“Giao ra Cửu U Bàn Nhược công, nếu không ngươi sẽ bị chết vô cùng thống khổ!”
Hắn vỗ tới một chưởng, uy áp khủng bố buông xuống, ép đến đám người Cao Thiên tất cả đều ngã xuống.
Đỉnh núi rung động kịch liệt, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Dịch Tiểu Phong không có cảm giác được uy áp của Bành Lân Hỏa, nhưng hắn chịu áp lực tâm lý lớn nhất.
Bành Lân Hỏa cố ý nhằm vào hắn như vậy!
Muốn làm hắn hoảng sợ!
Dịch Tiểu Phong xác thật có chút luống cuống.
Vương Mỹ muốn đứng dậy bảo hộ Dịch Tiểu Phong, nhưng Bành Lân Hỏa chính là đại năng Nguyên Anh cảnh, uy áp này tuyệt đối không phải Trúc Cơ cảnh như nàng có thể thừa nhận nổi.
“Tướng công……”
Cả người Vương Mỹ run rẩy, đôi tay chống đất, dùng hết toàn lực cũng không đứng dậy nổi.
Dịch Tiểu Phong ngửa đầu nhìn Bành Lân Hỏa, não nhanh chuyển động.
“Nếu ngươi không chịu lấy ra tới, ta đây liền tự mình tới lấy!”
Bành Lân Hỏa lạnh lùng nói, hắn trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Dịch Tiểu Phong, một tay bóp chặt cổ họng Dịch Tiểu Phong, đem hắn giơ lên.
Dịch Tiểu Phong ra sức giãy giụa, chỉ cảm thấy tay phải của Bành Lân Hỏa như cái kìm sắt, căn bản không cách nào lay động.
Bành Lân Hỏa nâng tay trái lên, muốn mạnh mẽ gỡ nhẫn trữ vật Dịch Tiểu Phong xuống.
Phệ linh bò cạp bỗng nhiên nhảy ra, đang muốn chích Bành Lân Hỏa, kết quả bị hắn bắt lấy.
“Đây là……”
Bành Lân Hỏa nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phệ linh bò cạp.
Hàn Uyên nghiến răng nghiến lợi hô: “Buông sư phụ ra, cẩn thận sư tổ Kiếm Thánh tới chém ngươi!”
Bành Lân Hỏa liếc hướng Hàn Uyên, khinh thường nói: “Kiếm Thánh? Hắn sớm đã không phải Kiếm Thánh năm đó, lúc trước Đồ tâm lão tổ liền khiến hắn bị thương nặng, không có khả năng lại đến cứu các ngươi.”
“Không có khả năng! Sư tổ Kiếm Thánh của ta vô địch!”
“Ngươi cái tiểu thí hài, biết cái gì? Yêu đế đương thời, tông chủ Thiên kiếm thánh tông, cốc chủ Chí Tôn cốc, cái nào không phải đối thủ mà Kiếm Thánh không thể chiến thắng?”
“Ngươi…… Bậy bạ!”
Nghe được Bành Lân Hỏa nghi ngờ sư tổ chính mình, đôi mắt Hàn Uyên đều mau đỏ lên.
Này so với vũ nhục hắn còn khiến hắn khó chịu hơn!
“Ba người ngươi nói kia cũng xứng đánh đồng với Kiếm Thánh?”
Một âm thanh lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy có chút quen tai, theo bản năng liếc mắt nhìn.
Hàn Uyên cũng quay đầu.
Chỉ thấy một người chậm rãi đứng lên.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, biểu tình kinh ngạc.
Người đứng lên rõ ràng là Liễu Như Thấm.
Giống như thiếu nữ bình thường, tóc đẹp của nàng đã rối tung, quần áo phần phật, ánh mắt lạnh băng.
Bành Lân Hỏa quay đầu nhìn về phía nàng, híp mắt hỏi: “Ngươi là ai?”
Không biết vì sao, rõ ràng là Trúc Cơ cảnh lại cho hắn một loại cảm giác kinh khủng khó có thể hình dung.
Oanh ——
Một luồng kiếm khí bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đây là một luồng kiếm khí màu đen, tốc độ chém xuống cực nhanh, nhanh đến ngay cả Bành Lân Hỏa đều không kịp phản ứng.
Cánh tay phải của Bành Lân Hỏa bị chặt đứt, theo bản năng hắn buông tay, chân lui về phía sau.
Dịch Tiểu Phong bị ném trên mặt đất, hai chân dậm mạnh.
Man ngưu bộ!
Mặt đất không ngừng nổ vang, ngực Dịch Tiểu Phong dán mặt đất, một đường nhảy lui ra, giống như con gián.
Phệ linh bò cạp cũng thoát khỏi tay Bành Lân Hỏa, nhanh chóng bay vút hướng Dịch Tiểu Phong.
Uy áp những người khác gặp phải thì nháy mắt tiêu tán, mọi người đứng lên.
Bọn họ nhìn về phía Liễu Như Thấm, biểu tình khiếp sợ.
“Này……”
Lữ Thư An trừng to đôi mắt, giọng run rẩy.
Đoạn thời gian gần đây sớm chiều ở chung với Liễu Như Thấm thế mà không biết nàng lợi hại như thế?
Tần Cầm Tuyết lẩm bẩm tự nói: “Kiếm Ma……”
Trách không được Liễu Như Thấm vẫn luôn thổi phồng Kiếm Ma……
Sau khi Dịch Tiểu Phong lui về phía sau một chút, nhanh chóng đứng dậy, Vương Mỹ vội vàng đỡ lấy hắn.
Bành Lân Hỏa nhìn cánh tay phải của mình bị chém rớt xuống đất, chau mày, ma khí tràn ra, cánh tay phải bay lên, liền lại với bờ vai của hắn.
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Liễu Như Thấm, nói: “Các hạ rốt cuộc là ai?”
Mặt Liễu Như Thấm không biểu tình, chậm rãi nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ hướng Dịch Tiểu Phong, nói: “Người này chính là đệ tử Kiếm Ma nhìn trúng, ngươi muốn chết sao?”
Kiếm Ma!
Sắc mặt Bành Lân Hỏa thay đổi, trầm giọng nói: “Không có khả năng! Kiếm Ma cùng Kiếm Thánh là tử địch, Kiếm Ma sao có thể muốn đồ đệ của Kiếm Thánh?”
Đúng lúc này!
Một luồng gió mạnh khủng bố đánh úp lại, đỉnh núi rung chuyển, biển mây chung quanh lại tan ra.
Thiên Kỷ thành thật to nện tới, mọi người bị dọa, còn không kịp tránh né, Thiên Kỷ thành liền đụng phải đỉnh núi, trực tiếp đâm nát đỉnh núi.