Chương 106: Được thần công, Trúc Cơ đan
truyendichgiare.com
* * *
Thiên Kỷ thành bay lên, đâm vào trong biển mây, tạo nên sóng mây cuồn cuộn, dường như từng con rồng dài lay động trên vòm trời, chấn động tròng mắt.
Đạo Nguyệt tiên tử, Vệ Khấp Tâm đồng thời nhíu mày.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới sắc mặt các nàng, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ Bành Lân Hỏa đã khống chế Thiên Kỷ thành? Nhanh như vậy?”
Thiên Kỷ thành vừa nhìn liền biết không phải pháp khí tầm thường, nếu như muốn nhận chủ, khẳng định cần nhiều thời gian cùng tinh lực.
Ở bí cảnh nguy cơ tứ phía, Bành Lân Hỏa dám để cho Thiên Kỷ thành nhận chủ sao?
Không sợ bị đánh lén?
“Không có.” Đạo Nguyệt tiên tử trả lời.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Lữ Thư An hoảng sợ kêu lên: “Thiên Kỷ thành giống như đang hướng tới chúng ta bay qua!”
Dịch Tiểu Phong giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiên Kỷ thành càng lúc càng lớn, càng ngày càng thấp.
Rất rõ ràng, Thiên Kỷ thành đang hướng về bọn họ vọt tới.
Ầm ầm ầm ——
Hai tòa núi cao ven đường bị Thiên Kỷ thành nghiền nát, đá vụn bay loạn, cuồng phong tàn sát bừa bãi, cảnh tượng huỷ diệt khiến người xem mà lòng run rẩy.
Hàn Uyên kêu lên: “Hai vị đại lão, còn không ra tay?”
Đạo Nguyệt tiên tử lập tức vung tay áo, trong tay áo có một vòng sáng tím bay ra, nhanh chóng biến lớn, lao ra rừng cây, bay vút vài dặm lên trời cao, chính diện đụng phải Thiên Kỷ thành.
Đương một tiếng!
Thiên Kỷ thành chấn động, vòng sáng màu tím bị đập bay trở về.
Đạo Nguyệt tiên tử phất tay tiếp được vòng sáng tím, đây là một cái vòng ngọc, sau đó nàng tròng vào cổ tay.
Vệ Khấp Tâm nâng đôi tay, ma khí từ đất dựng lên, đem đám người Dịch Tiểu Phong tất cả đều cuốn lên, bay lui về phía sau.
Thiên Kỷ thành rơi xuống đất, ép sụp vùng núi, bụi đất bốc lên cuồn cuộn, che trời.
Bên trong, Vương Mỹ ôm chặt cánh tay Dịch Tiểu Phong.
Nàng không phải là là sợ hãi, thân thể của nàng ngiêng về phía trước, tay phải nắm bảo kiếm, một bộ tư thái phải bảo vệ Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong không có bận tâm cái chi tiết này, ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Kỷ thành.
Thiên Kỷ thành thế mà lại bay lên lần nữa.
Đồng tử Dịch Tiểu Phong co rụt lại.
Hắn nhìn thấy gì?
Hắn thấy được một người!
Người này vai khiêng Thiên Kỷ thành, khí phách tuyệt luân.
Ở dưới Thiên Kỷ thành thật lớn, hắn liền giống như một con kiến nhỏ, con kiến cõng núi, người thường có thể tưởng tượng đến?
“Đó là người nào?”
Hàn Uyên cũng thấy được bóng dáng dưới Thiên Kỷ thành, kinh hãi hỏi.
Đạo Nguyệt tiên tử trầm giọng nói: “Địch Cửu Thiên!”
Địch Cửu Thiên!
Mọi người kinh hãi, da đầu không khỏi tê dại.
Từ sau khi tiến vào bí cảnh, bọn họ liền nghe nói tới tên Địch Cửu Thiên, nhưng vẫn không có chính mắt gặp qua người thật.
Địch Cửu Thiên khiêng Thiên Kỷ thành thật to tiếp tục đánh úp tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, bay vút qua dãy núi, núi sông ở dưới chân hắn thấp bé như vậy.
Vệ Khấp Tâm không ngừng thi pháp, ma khí vây quanh đám người Dịch Tiểu Phong càng thêm nhiều, rất nhanh liền che đậy tầm mắt của bọn họ.
Mặc dù cách ma khí, Dịch Tiểu Phong cũng có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ của Địch Cửu Thiên kia khi tới gần.
Hắn không khỏi đổ mồ hôi thay Đạo Nguyệt tiên tử, Vệ Khấp Tâm.
Như thế nào cảm giác hai người không phải đối thủ của Địch Cửu Thiên?
“Hai vị tiền bối, có thể tránh khỏi Địch Cửu Thiên sao?” Liễu Như Thấm mở miệng hỏi.
Nàng hỏi là tiếng lòng của mọi người.
Vệ Khấp Tâm bình tĩnh nói: “Thực lực Địch Cửu Thiên cường hãn, không thể chống chọi, nhưng nếu là tránh xa khỏi hắn, tuyệt không phải việc khó, ngay cả Kiếm Thánh đều ngăn không được ta.”
Câu nói này nghe……
Dịch Tiểu Phong ngửi được một chút trang bức.
Quá biết giả bộ!
Dịch Tiểu Phong cảm thấy là Kiếm Thánh thả tay, Vệ Khấp Tâm tuy mạnh, nhưng còn không có đạt tới mức khiến Kiếm Thánh không làm gì được.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Thanh mai trúc mã của Kiếm Thánh trở thành ma tu……
Chẳng lẽ……
Ti ——
Dịch Tiểu Phong nghĩ đến cái gì, không khỏi hít hà một hơi.
Mọi người nghe tiếng hắn, quay đầu nhìn về phía hắn.
Hắn giả khụ một tiếng, quay đầu đi, không dám nói ra suy nghĩ của chính mình.
Mọi người đều đang lo lắng nguy cơ trước mắt, mà hắn lại suy nghĩ bát quái, lung tung.
Cảm giác áp bách Địch Cửu Thiên mang đến bắt đầu yếu bớt.
Tám chín phần mười là do khoảng cách hai bên đang xa dần.
Hàn Uyên nhịn không được hỏi: “Các ngươi giống như không thể bắt được Địch Cửu Thiên đi?”
Vừa thấy Địch Cửu Thiên liền chạy, còn muốn bắt hắn?
Đạo Nguyệt tiên tử trả lời: “Không chỉ có chúng ta, còn người nữa, chờ một chút.”
Còn có người?
Mọi người tò mò.
Dịch Tiểu Phong suy đoán tám chín phần mười là nhân vật trong ma đạo ngũ hùng.
Sau thời giam một nén nhang.
Ma khí tiêu tán, đám người Dịch Tiểu Phong rơi trên mặt đất.
Nơi này là đỉnh núi, chung quanh mây mù lượn lờ, trên đỉnh còn có lôi vân cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được tia chớp.
“Liền ở chỗ này chờ đi.”
Đạo Nguyệt tiên tử mở miệng nói, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.
Dịch Tiểu Phong cũng bắt đầu đả tọa tu luyện, Vương Mỹ làm bạn ở bên cạnh hắn.
Hắn còn chưa nhắm mắt, Vệ Khấp Tâm bỗng nhiên đi tới.
Chỉ thấy tay phải nàng nâng lên, lòng bàn tay trống rỗng nhiều thêm một quyển bí tịch.
Nàng ném cho Dịch Tiểu Phong, nói: “Một chút công pháp cơ sở, nhận lấy đi.”
Những người khác ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao quan hệ giữa Dịch Tiểu Phong cùng Vương Mỹ đã định rồi, Vệ Khấp Tâm đưa công pháp cơ sở cũng hợp tình hợp lý.
Dịch Tiểu Phong mở bí tịch ra vừa nhìn, tức khắc mừng như điên.
Cửu U Bàn Nhược công!
Trước đó hắn chỉ có tâm pháp tầng thứ nhất, nơi này là một bản Cửu U Bàn Nhược công hoàn chỉnh.
“Đa tạ tiền bối!” Dịch Tiểu Phong cố nén hưng phấn, đứng dậy ôm quyền nói.
Vệ Khấp Tâm khẽ gật đầu, sau đó đi sang một bên đi tu luyện.
Cửu U Bàn Nhược công tuy là ma đạo thần công, nhưng ngưỡng cửa tu luyện cực cao, không có Cửu U linh căn giống Dịch Tiểu Phong, Cửu U chân nhân như vậy căn bản luyện không thành.
Tu sĩ bình thường có khả năng sinh ảo tưởng trong lòng, nhưng cao nhân như Vệ Khấp Tâm tất nhiên không dám lỗ mãng tu luyện.
Dịch Tiểu Phong đem Cửu U Bàn Nhược công để vào nhẫn trữ vật, sau đó bình phục tâm tình, yên tĩnh tu luyện.
Khán giả lại bắt đầu thảo luận kịch liệt:
“Thật là công pháp cơ sở?”
“Tất nhiên là Cửu U Bàn Nhược công!”
“Phía trước không phải có tuyển thủ hướng đại lão ma đạo nói Dịch Tiểu Phong thân mang Cửu U Bàn Nhược công sao, vì sao không ai tới đoạt?”
“Ai, ta cũng muốn có nhân duyên như vậy.”
“Địch Cửu Thiên rốt cuộc trông như thế nào, khi nào mới có thể nhìn thấy?”
……
Dịch Tiểu Phong vận chuyển tâm pháp Cửu U Bàn Nhược công, hấp thu linh khí.
Linh khí nơi này xác thật rất nồng đậm, so với tu luyện ở dưới chân núi phải nhanh hơn không ít.
“Tướng công, ngươi đã tới Luyện Khí cảnh tầng chín?” Vương Mỹ đột nhiên hỏi nói.
Dịch Tiểu Phong trợn mắt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao biết?”
Sau khi Vương Mỹ truyền công cho hắn, không phải mất hết tu vi sao?
Từ từ!
Dịch Tiểu Phong phát hiện chính mình nhìn không thấu tu vi của Vương Mỹ.
“Ta đã thành tựu Trúc Cơ cảnh, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn tu luyện, lúc trước khi truyền công chỉ là truyền một bộ phận linh lực ảnh hưởng hình thể, phần lớn linh lực của ta tích lũy ở kinh mạch, trong đan điền, phía trước ta cũng không có nhận thấy được, cho nên cảnh giới thấp, sau khi trở lại Tố Tâm Cung, dưới sự dạy dỗ của nương tích lũy đầy đủ, trực tiếp thành tựu Trúc Cơ cảnh.”
Vương Mỹ che miệng cười nói, nói xong, nàng móc ra một bình ngọc trắng nhỏ.
“Chỗ này là hai viên Trúc Cơ đan, toàn bộ cho ngươi.”
Trúc Cơ đan!
Những người khác đều trợn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Vương Mỹ.
Dứt khoát như vậy?
Ở Tu Chân giới, mặc dù kết làm đạo lữ, cũng không phải dùng chung tài nguyên.
Dịch Tiểu Phong ngẩn người, theo bản năng muốn từ chối.
“Đừng do dự, ta đã không cần Trúc Cơ đan, ta nhưng không muốn tướng công của ta chết trước Trúc Cơ cảnh.” Vương Mỹ mạnh mẽ dúi bình ngọc nhỏ vào tay Dịch Tiểu Phong, nghiêm túc nói.
Đối với việc này, Dịch Tiểu Phong rất muốn nói một lời.
Còn có nhiều hơn sao?
Nhưng hắn nói không ra.
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành một tiếng "được".
Ánh mắt hắn tràn ngập cảm động, nhìn nàng chăm chú đến nỗi trong lòng Vương Mỹ vui mừng, đắc ý.