Chương 111: Lưỡng giới sơn, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến
truyendichgiare.com
* * *
Thiên hạ kiếm đạo!
Trong lòng Dịch Tiểu Phong nóng bỏng.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Bạch Hồng Tiêu, hắn đối với kiếm này sinh ra hứng thú xưa nay chưa từng có.
Quá trâu bò!
Phía sau Dịch Tiểu Phong, Vương Mỹ tiến lên một bước, nói: “Bạch tiền bối, ngài nguyện ý giúp tướng công ta sao? Dựa vào mình hắn khẳng định không đoạt được yêu kiếm a.”
Nàng mang vẻ mặt sầu lo.
Thật vất vả đánh lui cường địch, Bạch Hồng Tiêu thế mà lại muốn Dịch Tiểu Phong lao tới đầm rồng hang hổ.
Bạch Hồng Tiêu không chút để ý nói: “Đó là tự nhiên, hắn còn xa xa không đạt tới mức độ được xuất sư.”
Dịch Tiểu Phong mừng rỡ.
Lão già này rốt cuộc không bỏ chuyện dạy hắn!
Đám người Hàn Uyên tất cả đều đi qua, bái tạ ân cứu mạng của Bạch Hồng Tiêu.
Trừ Liễu Như Thấm, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu đều tràn ngập sùng bái.
“Sư tổ, ngài quá mạnh! Bành Lân Hỏa kia đã chết rồi sao?” Hàn Uyên kích động hỏi.
Xem biểu tình này của hắn, bước tiếp theo giống như sắp phải quỳ lạy Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu trả lời: “Đúng, đã chết.”
Hắn nói cũng rất bình tĩnh.
Tru sát một vị tu sĩ Nguyên Anh, phảng phất như phủi tro bụi trên người, bé nhỏ không đáng kể.
Tâm tình mọi người phức tạp.
Lúc trước Bành Lân Hỏa cường thế cỡ nào, hơn nữa còn có Địch Cửu Thiên, hoàn toàn nghiền ép Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán.
Không nghĩ tới Bạch Hồng Tiêu vừa xuất hiện, trực tiếp nháy mắt hạ gục Bành Lân Hỏa……
Chênh lệch thực lực thế này khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Lúc này, Trần Lan nâng Vệ Khấp Tâm, bốn người Cao Thiên nâng Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán đi tới.
Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán hướng Bạch Hồng Tiêu nói lời cảm tạ, đối với chuyện này, Bạch Hồng Tiêu chỉ xua tay.
Ánh mắt Bạch Hồng Tiêu dừng ở trên người Vệ Khấp Tâm.
Vệ Khấp Tâm hừ lạnh nói: “Không hổ là thiên hạ đệ nhất Kiếm Thánh, xem ra Bành Lân Hỏa đánh giá thật là quá xem nhẹ ngươi.”
Bạch Hồng Tiêu nói: “Một lần trước thả ngươi chạy thoát, lúc này đây lại cứu ngươi, coi như sính lễ cho đồ nhi ta đi.”
Vệ Khấp Tâm trầm mặc.
Vương Mỹ nghe được trong lòng nở hoa, sắc mặt đỏ bừng lên.
“Sư phụ, ngươi là diễn viên sao?” Dịch Tiểu Phong nhịn không được hỏi.
“Như thế nào là diễn viên?”
“Thực lực khi ngươi ở đây cùng ở Trác Dạ Bảo khác nhau như hai người, ngươi không có gì để nói sao?”
"Lúc ấy ta trúng nguyền rủa.”
“Nguyền rủa kia bá đạo như vậy?”
“Đúng.”
Nhìn Bạch Hồng Tiêu một bộ thần thái trang bức chết sống không thừa nhận, Dịch Tiểu Phong không lời gì để nói.
Lúc này, Bạch Hồng Tiêu nâng tay phải, cách không hút một cái.
Địch Cửu Thiên chịu khống chế bay lại đây.
Dịch Tiểu Phong nhìn chằm chằm kiếm khí trên người hắn, âm thầm ngạc nhiên.
Đây là chiêu thức gì?
Kiếm khí giống như xiềng xích, còn có thể liên tục trong thời gian dài như vậy không bị tiêu tan đi, không thể tưởng tượng.
Bạch Hồng Tiêu ném Địch Cửu Thiên xuống đất, chân phải đạp lên trên ngực, một kiếm đâm thủng ngực hắn.
“Ngươi hiện tại phải đi Yêu giới?” Đạo Nguyệt tiên tử kinh ngạc hỏi.
Hay là Bạch Hồng Tiêu muốn bắt bọn họ làm tế phẩm?
Tề Hoán cũng bị doạ.
Bạch Hồng Tiêu ừ một tiếng, bắt đầu thi pháp.
Vệ Khấp Tâm châm chọc nói: “Chẳng lẽ tự xưng là chính nghĩa Kiếm Thánh muốn bắt chúng ta làm tế phẩm?”
Biểu tình Dịch Tiểu Phong cổ quái, càng xem hai người bọn họ, càng cảm thấy không thích hợp.
Người dám châm chọc Kiếm Thánh như vậy chỉ có Vệ Khấp Tâm còn sống.
“Sở dĩ yêu cầu tế phẩm, là bởi vì thần thú Yêu giới mạnh mẽ dị thường, chỉ có thể dùng máu thịt ẩn chứa tu vi mạnh mẽ lấy lòng nó, Bành Lân Hỏa cần, các ngươi cần, nhưng ta không cần.” Bạch Hồng Tiêu trả lời, đôi mắt đều không liếc Vệ Khấp Tâm một chút.
Lời này……
Vẫn trang bức a.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong phun nhổ.
Nhưng không thể không nói, lời này từ trong miệng Bạch Hồng Tiêu nói ra khiến người ta tin phục.
Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An, đôi mắt đám người Cao Thiên, Trần Lan đều đang lập loè.
Vương Mỹ cũng mang vẻ mặt kính nể.
Vệ Khấp Tâm trầm mặc.
Đạo Nguyệt tiên tử trầm mặc.
Tề Hoán cảm thán nói: “Không hổ là Kiếm Thánh, bội phục bội phục.”
Bạch Hồng Tiêu làm lơ ánh mắt mọi người, chuyên tâm thi pháp.
Ngực Địch Cửu Thiên toát ra một mảnh sáng trắng, lộng lẫy loá mắt, bên trong ánh sáng có một đám chữ phát sáng lơ lửng, lớn nhỏ không đồng nhất, thần bí huyền ảo.
Những chữ này nhanh xoay tròn, Dịch Tiểu Phong nhìn mà hoa cả mắt.
Không bao lâu, những chữ này bắt đầu tụ lại, ngưng tụ thành một cửa ánh sáng.
Bạch Hồng Tiêu vung tay áo, đem linh lực đánh vào phía trên cửa sáng này.
Oanh ——
Cửa trực tiếp mở ra.
Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán xem mà mí mắt co giật.
Tu vi thật bá đạo!
Cửa truyền tống môn như vậy thông thường cần lượng lớn linh thạch để khởi động.
Bọn họ rất ít nhìn thấy cách làm giống Bạch Hồng Tiêu như vậy, chỉ dựa vào tu vi mạnh mẽ của bản thân mà mở ra cửa truyền tống.
Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói: “Đồ nhi, người của ngươi có thể đi cùng ta tới, những người khác nếu là tự tiện đi theo, tới Yêu giới, ta sẽ không che chở.”
Dứt lời, hắn dẫn đầu bước vào cửa.
Dịch Tiểu Phong vội vàng cùng đám Hàn Uyên đuổi theo.
Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán không có theo sau, lời vừa rồi của Bạch Hồng Tiêu rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ.
Huống hồ bọn họ thân bị trọng thương, cũng không muốn đi vượt lửa qua sông.
Vương Mỹ muốn đuổi theo, nhưng lại không yên lòng mẫu thân của mình.
“Tiểu Mỹ, ngươi đi đi.”
Vệ Khấp Tâm mở miệng nói: “Ta không có việc gì, đi thấy việc đời cũng tốt.”
Vương Mỹ kinh hỉ, vội vàng đi đến bên cạnh Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong hiểu rõ Vệ Khấp Tâm dụng tâm lương khổ.
Hiện tại nàng không thể bảo hộ Vương Mỹ, mà Kiếm Thánh bất đồng, hắn là thiên hạ đệ nhất, nếu cả hắn cũng không bảo hộ được Vương Mỹ, vậy không ai có thể bảo hộ nàng.
Dịch Tiểu Phong hướng Vệ Khấp Tâm gật gật đầu, sau đó lôi kéo tay nhỏ của Vương Mỹ nhảy vào trong ánh sáng.
Xuyên qua một khu vực sáng mạnh.
Dịch Tiểu Phong chậm rãi mở mắt.
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, đạt được 1000 tích phân!”
Tiếng nhắc nhở của trò chơi bỗng nhiên vang lên.
Biểu thị Dịch Tiểu Phong đã rời đi khảo hạch bí cảnh.
Dịch Tiểu Phong thở ra một hơi.
Rốt cuộc ra ngoài!
Ở bí cảnh khảo hạch thật sự là quá nguy hiểm!
Dịch Tiểu Phong trợn mắt, một vùng núi rừng tăm tối tăm xuất hiện ở trước mắt hắn.
Bạch Hồng Tiêu, đám người Hàn Uyên ở trước tấm bia đá chờ đợi hắn cùng Vương Mỹ.
Dịch Tiểu Phong nhìn ra phương xa, nhìn thấy sau núi rừng có một ngọn núi lửa, đỉnh núi nổi lửa đỏ, khói đặc ở dưới lôi vân cuồn cuộn.
Bọn họ giống như đi tới Cửu U âm phủ!
Ánh sáng mờ mịt, cả mặt đất đều là màu tối.
“Nơi này chính là Yêu giới? Như thế nào giống âm phủ quá?”
Vương Mỹ nói thầm, nói ra tiếng lòng của Dịch Tiểu Phong.
Theo Dịch Tiểu Phong tiến vào Yêu giới, mở ra tầm nhìn mới, lại có lượng lớn người xem ồ ạt tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của hắn.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Có lẽ là vậy? Ai lại biết chính xác đâu.”
Hai người đi đến sau lưng Bạch Hồng Tiêu.
Tần Cầm Tuyết nâng Liễu Như Thấm, Lữ Thư An nâng Hàn uyên.
Bạch Hồng Tiêu lấy ra ba viên đan dược, phân biệt ném cho Dịch Tiểu Phong, Liễu Như Thấm, Hàn Uyên.
“Ăn vào đi, trong thời gian một nén nhang, thương thế của các ngươi có thể khỏi hẳn.”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, lập tức ném vào trong miệng.
Hàn Uyên cũng như thế.
Liễu Như Thấm có chút chần chờ, nhưng suy nghĩ chút vẫn là lựa chọn uống.
Bạch Hồng Tiêu nhìn núi lửa phương xa, nói: “Phía trước là Lưỡng giới sơn, hai bên núi là biển chết vô tận yêu khí, yêu khí độc khí tràn ngập, chỉ có xuyên qua Lưỡng giới sơn mới có thể tiến vào lãnh địa Yêu tộc, mà trên núi ở một đầu thần thú cổ xưa, từng ở nhân gian vì cầu mưa vì chúng sinh, sau đó do ngủ quên, tạo ra lũ lụt, bị người oán trách, mắng chửi, liền tức giận đến gia nhập Yêu tộc, bảo hộ Yêu giới, bất luận cái sinh linh nào muốn thông qua Lưỡng giới sơn, cần phải lấy người làm cống phẩm, cho nó hưởng dụng.”