Chương 126: Phong phạm cao thủ!
truyendichgiare.com
* * *
Phía trên hoang mạc, cát vàng bay loạn che trời.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi theo phía sau, Bạch Hồng Tiêu bước chậm đi trước.
"Thời tiết thay đổi thật mau.” Vương Mỹ nói thầm nói.
Một nén nhang trước, còn không có bão cát lớn như vậy.
Dịch Tiểu Phong hài hước nói: “Dù sao phía trước có Yêu đế đang chờ, khẳng định rất phô trương.”
Hắn đã cảm nhận được một sự áp bách cực mạnh cảm từ phía trước truyền đến.
Cảm giác áp bách này so với lúc trước đối mặt thần thú Hoả vu còn muốn đáng sợ hơn.
Không hổ là tồn tại có thể cùng Bạch Hồng Tiêu tranh phong.
Đương nhiên, cũng chỉ là miễn cưỡng có thể.
Yêu đế tránh ở Yêu giới, nguyên nhân đó là bị Bạch Hồng Tiêu đánh bại.
Vì dẫn dắt Yêu tộc giết đi ra ngoài, Yêu đế vẫn luôn muốn tìm cơ hội nhằm vào Bạch Hồng Tiêu.
Dịch Tiểu Phong không hiểu chính là Bạch Hồng Tiêu vì sao không trực tiếp giết Yêu đế?
Đại khái lại đi khoảng vài dặm.
Phía trước xuất hiện một tòa khách điếm.
Mọi người lập tức đi vào trước khách điếm.
Gian khách điếm này không có bảng hiệu, không biết tên gọi.
Bạch Hồng Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Những người khác theo sát sau đó.
Bên trong khách điếm không lớn, chỉ có ba cái bàn.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong dừng ở trên một người duy nhất ở trong khách điếm.
Người này ngồi ở trước bàn, bưng một chén rượu nóng, đang nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên mặt chén rượu.
Đầu hắn đầy tóc đen, có một đôi sừng, khuôn mặt tuấn lãng, thân xuyên một bộ trường bào có hoa văn phượng hoàng, khí chất nho nhã, có loại hơi thở văn hóa.
Hắn giương mắt nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu, cười nói: “Không hổ là ngươi, trận cát vàng của ta ở trước mắt ngươi giống như không có gì.”
Bạch Hồng Tiêu đi đến đối diện hắn, ngồi xuống, tự mình nâng bầu rượu bắt đầu rót rượu.
Nam Tần tôn giả cũng không khách khí, đi đến cạnh Bạch Hồng Tiêu ngồi xuống.
Đám người Dịch Tiểu Phong thì đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Này không phải Nam Tần hoàng đế sao, ngươi thế mà đi cùng một chỗ với hắn, thật là hiếm thấy.” Yêu đế hài hước nói.
Nam Tần tôn giả hừ nói: “Các ngươi còn có thể cùng nhau uống rượu, càng hiếm thấy hơn.”
Yêu đế cười cười, chỉ là ánh mắt lập loè hàn mang.
Không khí nháy mắt có chút ngưng trọng.
Đám người Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Đồ đệ ngươi là vị nào?” Yêu đế hỏi.
Bạch Hồng Tiêu trả lời nói: “Người tư chất nhất trác tuyệt ”
Yêu đế nhìn về phía Hàn uyên, cười hỏi: “Là ngươi?”
Hàn uyên vội vàng chỉ hướng Dịch Tiểu Phong, nói: “Là sư phụ ta!”
Dịch Tiểu Phong híp mắt.
Muốn áp lão tử?
Yêu đế nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, cẩn thận đánh giá, cười như không cười nói: “Mới Trúc Cơ cảnh tầng một? Kiếm Thánh, ngươi nhìn lầm đi.”
Vương Mỹ, Hàn Uyên, Lữ Thư An giận dữ.
Nam Tần tôn giả cười trộm.
Mặt Bạch Hồng Tiêu không đổi sắc.
Dịch Tiểu Phong cảm giác được sỉ nhục.
Trước kia lúc còn Luyện Khí cảnh, hắn đã bị người ta xem thường như vậy.
Hiện tại Trúc Cơ, vẫn còn sao?
Dịch Tiểu Phong trực tiếp lấy xích vân kiếm ra, vỗ ở trên bàn, cũng không quay đầu lại hỏi: “Yêu đế, nhi tử ngươi đâu? Ở nhà bú sữa mẹ, hay là đu vách tường?”
Yêu đế khinh thường hắn như thế, hắn tự nhiên phải phản kích.
Không kích không vui!
Trời sập xuống có sư phụ chống!
Tiếng Dịch Tiểu Phong vừa dứt, trong khách điếm nháy mắt yên tĩnh.
Tay Bạch Hồng Tiêu cầm bát rượu hơi hơi run lên.
Nam Tần tôn giả kinh ngạc nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Tiểu tử này táo bạo như thế!
Trước đó làm sao mà hắn không phát hiện ra?
Khán giả đồng thời khen tốt tốt tốt.
“Được a, Dịch thần!”
“Ta đoán Yêu đế nghe không hiểu nửa câu sau.”
“Lỗ mãng, cần gì đắc tội Yêu đế đâu?”
“Đắc tội thì lại thế nào? Vốn dĩ chính là tử địch, con trai Yêu đế sẽ nhẹ tay với Dịch Tiểu Phong?”
“Lời nói nghe thuận tai biết bao a.”
……
Yêu đế ngẩn người, cười to nói: "Tính tình này thật ra rất giống Kiếm Thánh khi còn trẻ, có sư này tất có đồ này.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Con cong vẹo vẹo mắng sư phụ ta sao?
Xem như ngươi thức thời, không dám nhục nhã ta nữa, ta đây liền không so đo cùng ngươi.
Bạch Hồng Tiêu không có cùng Yêu đế đấu võ mồm, mà là hỏi: “Việc Yêu kiếm tuyển chủ chính là thật sự?”
Yêu đế đem ánh mắt một lần nữa chuyển dời đến trên người Bạch Hồng Tiêu, nói: “Không sai, thanh kiếm kia xác thật khó lường, cả Cửu Kiếm Nghiêu nó đều không nhận, nhưng Cửu Kiếm Nghiêu ngược lại rất hưng phấn, muốn mời cao thủ hai tộc nhân yêu tiến đến đoạt kiếm.”
Một người một yêu bắt đầu nói chuyện.
Dịch Tiểu Phong lẳng lặng quan sát.
Không biết vì sao, hắn tổng cảm thấy Yêu đế cùng Bạch Hồng Tiêu đều không phải là tử địch, ngược lại có loại cảm giác như bạn cũ.
Hàn Uyên truyền âm nói: “Sư phụ, ngươi đang thằc mắc quan hệ giữa bọn họ sao? Ta từng nghe một thái giám trong cung nói qua, sư tổ lúc niên thiếu từng bị yêu quái bắt đi, may mắn được Yêu đế cứu, không biết thật giả.”
Thái giám?
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Lúc này.
Cửa khách điếm lại lần nữa mở ra, một con bạch hồ tiến vào.
Ngay sau đó, con bạch hồ nhanh chóng biến thành hình người, lông hóa thành quần áo, biến thành một vị nam tử tà khí tuấn dật.
Bạch hồ nam tử vừa lật tay phải, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn khinh miệt cười, nói: “Phụ hoàng, đồ đệ Kiếm Thánh là vị nào?”
Yêu đế liếc hướng Dịch Tiểu Phong.
Bạch hồ nam tử lập tức hiểu ý, rút kiếm giết hướng Dịch Tiểu Phong.
“Làm càn!”
Hàn Uyên dẫn đầu xuất kiếm, ngăn cản bạch hồ nam tử.
Bạch hồ nam tử hóa thành yêu khí, trống rỗng tiêu tán, thuấn di xuất hiện phía sau Hàn Uyên, tiếp tục đâm hướng Dịch Tiểu Phong.
Thật nhanh!
Đồng tử Hàn Uyên co rụt lại, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Vương Mỹ muốn ra tay, nhưng bị Dịch Tiểu Phong đẩy ra.
Bạch hồ nam tử một kiếm đâm thẳng đến.
Đồng tử Dịch Tiểu Phong biến thành màu vàng kim, hư không tiêu thất, giống như vừa rồi bạch hồ nam tử đối mặt với Hàn Uyên, hắn xuất hiện ở phía sau nam tử.
Phanh!
Bàn gỗ bị bạch hồ nam tử trảm nát, Liễu Như Thấm bắt lấy Lữ Thư An lui về phía sau.
Xoay người một vòng, Dịch Tiểu Phong trở tay một kiếm.
Diêm căn kiếm pháp!
Bạch hồ nam tử theo bản năng xoay người, Diêm căn kiếm pháp cực nhanh, xích vân kiếm trực tiếp đâm trúng bờ vai của hắn.
Dịch Tiểu Phong dùng sức, phát hiện chính mình không đẩy được bạch hồ nam tử, hắn lập tức nhảy lùi về sau.
Bạch hồ nam tử nhìn bả vai của mình bị thương, khuôn mặt nháy mắt vặn vẹo.
Hắn đang muốn ra tay, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên truyền đến.
Sắc mặt bạch hồ nam tử biến đổi, theo bản năng nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu còn đang uống rượu.
Yêu đế híp mắt, trong mắt hiện lên một chút không vui.
“Còn không mau lui ra, mất mặt xấu hổ!” Yêu đế lạnh lùng nói.
Đánh lén còn bị người ám sát, trong nháy mắt vừa rồi Yêu đế có ý muốn phế bỏ đứa con trai này.
Bạch hồ nam tử không cam lòng, muốn nói lại thôi, nhưng bị Yêu đế trừng mắt liếc một cái, chỉ có thể đi đến một cái bàn khác bên cạnh ngồi xuống.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong, trong mắt che kín tơ máu.
Vừa rồi giao thủ quá nhanh, nhanh đến làm khán giả cũng không thấy rõ ràng.
Nhưng khán giả chú ý tới bạch hồ nam tử bị thương, mà Dịch Tiểu Phong hoàn hảo không có việc gì.
“Trâu bò!”
“Thật nhanh a, kim mục súc không quá mạnh đi.”
“Dù sao cũng là thần thông, nhưng nếu là Bạch Hồng Tiêu không mở miệng, chết vẫn là Dịch Tiểu Phong.”
“Gia hỏa này chính là con trai Yêu đế? Hơi đẹp trai a.”
“Quá mạnh, Dịch Tiểu Phong đã có phong phạm cao thủ.”
……
Vương Mỹ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, nàng hưng phấn đi đến cạnh Dịch Tiểu Phong, đôi mắt lấp như sao.
Hàn Uyên cũng lộ vẻ mặt đầy sùng bái.
Bất tri bất giác, sư phụ đã mạnh đến loại tình trạng này sao?
Nam Tần tôn giả cười nói: “Yêu đế, ngươi hiện tại cảm thấy tiểu sư phụ của ta đúng quy cách sao?”
Yêu đế nghi hoặc nói: “Tiểu sư phụ?”
Nam Tần tôn giả đắc ý cười nói: “Không sai, ta đã bái Dịch Tiểu Phong làm sư phụ.”
Yêu đế trầm mặc.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Tần tôn giả giống như đang xem kẻ ngốc.