Chương 134: Nhân kiếm hợp nhất!
truyendichgiare.com
* * *
Đám người Dịch Tiểu Phong đi theo Bạch Hồng Tiêu ra khỏi phủ đệ.
Giờ phút này, toàn thành đại loạn.
Trên đường phố tràn đầy bóng dáng vội vã của tu sĩ, yêu quái.
Ngay cả giữa không trung cũng lơ lửng rậm rạp yêu quái, tu sĩ, tất cả đều đang quan sát hướng Kiếm mộ.
Dịch Tiểu Phong hướng về phía bụi đất tận trời ngoài thành nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa núi nguy nga.
Kia đó là Kiếm mộ sao?
“Dịch Tiểu Phong!”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến, Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tần Cầm Tuyết từ trong đám người chen ra, vẻ mặt kích động.
Hàn Uyên nhướng mày, hài hước cười nói: “Ngươi rốt cuộc lại tới nữa, chẳng lẽ là quấn theo sư phụ ta?”
Tần Cầm Tuyết cười nói: “Đó là tự nhiên, ta đã sớm nói, ta muốn lăn lộn cùng Dịch Tiểu Phong, làm thủ hạ của hắn.”
Khi nàng nói ra những lời này, không biết có bao nhiêu fans bóp cổ tay thở dài.
Tần Cầm Tuyết cũng biết, nói như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hình tượng của nàng, nhưng nàng không để bụng.
So với hình tượng, nàng càng để ý tương lai hơn.
Trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp sẽ ảnh hưởng đến hiện thực, tiết mục này rất mau liền sẽ kết thúc, đến lúc đó sự chú ý của mọi người dành cho nàng liền sẽ tiêu tán.
Nàng vốn là không muốn đi con đường nổi tiếng.
Đường nàng phải là con đường trường sinh!
Tư chất của nàng đã hiện ra, không tính thiên tài, cùng với chuyện một mình tiếp tục tu luyện, không bằng ôm đùi.
Dịch Tiểu Phong khẽ gật đầu.
Hắn nói thẳng nói: “Tình huống kế tiếp nguy hiểm, ngươi tốt nhất đợi ở trong thành, đi theo chúng ta sẽ chết.”
Tần Cầm Tuyết đáp: “Ta biết, ta chỉ là tới chào hỏi một cái, ta phát hiện một cái bảo tàng, sau khi chuyện này kết thúc, ta có thể mang ngươi tiến đến, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Bảo tàng?
Dịch Tiểu Phong sinh ra hứng thú.
Nhưng hắn lập tức đặt sự chú ý trên Yêu kiếm.
Dịch Tiểu Phong giao Lữ Thư An cho Tần Cầm Tuyết, tiểu tử này quá yếu, cũng không thích hợp đi theo bọn họ chiến đấu.
Lữ Thư An không có ý kiến, thật ra hắn cũng rất sợ, chỉ là không dám nói ra.
Sau đó, Bạch Hồng Tiêu mang theo bọn họ tiếp tục đi hướng cửa thành.
Khoảng cách cửa thành càng gần, đám người Dịch Tiểu Phong cảm nhận được cảm giác áp bách càng mạnh hơn.
Yêu kiếm kia giống như một tôn tà ma cái thế vô pháp vô thiên, hấp dẫn vô số dũng sĩ diệt ma.
Liễu Như Thấm nói thầm nói: “Yêu kiếm này không khỏi quá mạnh đi……”
Nàng cảm giác chính mình đối mặt không phải một thanh kiếm.
“Lão hủ cũng cảm thấy thanh kiếm kia không thích hợp lắm.” Nam Tần tôn giả gật đầu nói.
“Bởi vì đó chính là Cửu Kiếm Nghiêu.”
Bạch Hồng Tiêu bỗng nhiên mở miệng nói.
Mọi người vừa nghe, trừng lớn to mắt.
Cửu Kiếm Nghiêu?
Bạch Hồng Tiêu bình tĩnh nói: “Yêu kiếm khai phong, tất nhiên cần có máu huyết, máu mạnh mẽ cũng quyết định giới hạn cao nhất của kiếm, Cửu Kiếm Nghiêu vì kiếm mà điên cuồng lấy máu thịt của bản thân tế Yêu kiếm, nhân kiếm hợp nhất, giờ phút này Cửu Kiếm Nghiêu so với ngày xưa càng mạnh hơn.”
Dịch Tiểu Phong nghe được da đầu tê dại, hỏi: “Nói cách khác, hiện tại muốn cho Yêu kiếm nhận ta là chủ, phải đánh bại Cửu Kiếm Nghiêu, hoặc là được Cửu Kiếm Nghiêu tán thành?”
Bạch Hồng Tiêu gật đầu.
Dịch Tiểu Phong tuyệt vọng.
Dựa theo lời Bạch Hồng Tiêu phía trước, Cửu Kiếm Nghiêu vô cùng tự phụ, lúc trước Bạch Hồng Tiêu được Thiên hạ kiếm còn bị xem nhẹ, Cửu Kiếm Nghiêu vẫn luôn cừu hận Bạch Hồng Tiêu, thẳng đến khi Bạch Hồng Tiêu thành tựu Kiếm Thánh, Cửu Kiếm Nghiêu nhắc tới Bạch Hồng Tiêu mới vừa lòng.
Ở trong lòng Cửu Kiếm Nghiêu, kiếm của hắn là hoàn mỹ nhất, không ai có thể xứng đôi.
Lúc này, độ khó của kịch bản biến thành cấp ác mộng.
Dịch Tiểu Phong ôm một tia hy vọng, hỏi: “Sư phụ, ngươi đánh thắng được Cửu Kiếm Nghiêu hiện tại sao?”
Mặt Bạch Hồng Tiêu không biểu tình, nói: “Cửu Kiếm Nghiêu hiện tại rất mạnh, ta chưa chắc là đối thủ.”
Bình luận tăng vọt:
“Mẹ nó ngươi tiếp tục trang đi!”
“Đồ tâm lão tổ: Những lời này ta rất quen a!”
“Ngươi tiếp tục thổi, sau đó Cửu Kiếm Nghiêu bị ngươi một kiếm cho đi đời, ngươi trang bức đã đột phá chân trời.”
“Bắt đầu rồi, vua kịch bản Kiếm Thánh lại muốn trang bức.”
“Thật đúng là không nhất định, Yêu đế, Vương Như Thần còn có một đám kẻ thù của Kiếm Thánh, ta như thế nào cảm giác Kiếm Thánh sẽ chết ở chỗ này?”
“Kiếm Thánh nếu bị chết, ta đem đầu chính mình hái xuống!”
……
Phản ứng đầu tiên của Dịch Tiểu Phong cũng là câm nín.
Quá biết trang.
Nhưng những lời này của Bạch Hồng Tiêu mang một tầng ý khác, Dịch Tiểu Phong cũng có thể hiểu được.
Đó chính là cần chính bản thân hắn nỗ lực.
Thật ra Dịch Tiểu Phong không phải rất sợ.
Tương phản, hắn thậm chí nóng lòng muốn thử.
Từ sau khi dùng mười hai viên Kếm khí đan, thực lực Dịch Tiểu Phong tăng mạnh.
Nhưng bởi vì luôn ở trong thành, hắn vẫn không có thể thử nghiệm chính mình rốt cuộc mạnh như thế nào.
Rất mau liền có thể nghiệm chứng!
Nghĩ vậy xong, ý chí chiến đấu Dịch Tiểu Phong sôi sục.
Đại khái qua nửa canh giờ.
Đám người Dịch Tiểu Phong mới đi theo đám đông ra ngoài thành trì.
Không có biện pháp, Bạch Hồng Tiêu đi quá chậm, giống như lão gia gia tản bộ sau khi vừa ăn xong.
Sau khi đi ra cửa thành, Dịch Tiểu Phong rốt cuộc thấy rõ ràng tình huống Kiếm mộ.
Bên trong bụi mù cuồn cuộn có một tòa núi cao trăm trượng cao đứng sừng sững, vô số thân ảnh vây quanh nó, trên núi thường hay phát ra ánh sáng mạnh, cùng với từng thân ảnh bay ngược trở về.
Nơi đó đang phát sinh chiến đấu.
Kiếm mộ đã mở, đại chiến tranh đoạt Yêu kiếm cũng đã bùng nổ.
Lôi vân cuồn cuộn, tràn ngập khói bụi.
Hơi thở chiến tranh tràn ngập trong thiên địa.
Ngoài cửa thành tụ tập vô số tu sĩ cùng yêu quái, bọn họ chỉ dám xem từ xa, không dám tới gần.
Đám người Dịch Tiểu Phong phóng qua biển người, tiếp tục đi hướng Kiếm mộ.
“Cẩn thận một chút, Cửu Kiếm Nghiêu nói không chừng muốn bắt ngươi tế kiếm.”
Thanh âm Yêu đế truyền tới, làm đám người Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Yêu đế đứng ở lầu các trên lưng một con cự thú, Tư Côn Ve cũng ở đó.
Bạch Hồng Tiêu không để ý đến Yêu đế, tiếp tục đi tới.
Tư Côn Ve lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, Kiếm Thánh quá không coi ai ra gì!”
Yêu đế bình tĩnh nói: “Thế gian chỉ có một vị Bạch Hồng Tiêu, nếu ngươi là Bạch Hồng Tiêu, cũng có thể không coi ai ra gì như vậy.”
Tư Côn Ve nhíu mày.
Hắn không hiểu Yêu đế vì sao coi trọng Kiếm Thánh như thế.
Mấy chục năm nay, không phải vẫn luôn lưu truyền lời đồn Kiếm Thánh suy yếu?
Một đường đi tới.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc thấy rõ ràng bộ dáng thật sự của Kiếm mộ sơn.
Khắp nơi trên núi đều là kiếm, lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhất có kiếm cao mấy chục trượng, nhỏ nhất giống như hoa cỏ.
Thật nhiều kiếm……
Chẳng lẽ nhiều kiếm như vậy đều là do Cửu Kiếm Nghiêu chế tạo ra?
“Người muốn Yêu kiếm, tất cả đều có thể đi lên, vừa lúc Yêu kiếm của ta cần huyết tế!”
Một âm thanh điên cuồng bỗng nhiên từ trên đỉnh Kiếm mộ sơn truyền đến.
Cửu Kiếm Nghiêu!
Hắn đang càn quấy cười to.
Hàn Uyên nghe được cái trán đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về Nam Tần tôn giả bên cạnh hỏi: “Ngươi là Nguyên Anh, ngươi có lòng tin giết chết hắn sao?”
Trán Nam Tần tôn giả cũng đang đổ mồ hôi lạnh, hắn hừ nói: “Lão hủ không ham chiến đấu.”
Liễu Như Thấm hài hước nói: “Tên kia tựa hồ đang mạnh lên, phỏng chừng là Yêu kiếm hút máu càng nhiều càng mạnh, Dịch Tiểu Phong, xem ra ngươi không có đất diễn rồi.”
Dịch Tiểu Phong hừ nói: “Kiếm Ma, ngươi diễn sao?”
Chỉ biết châm chọc!
Giọng nói rơi xuống.
Liễu Như Thấm bỗng nhiên dừng bước chân, hơi hơi cúi đầu.
Hàn Uyên quay đầu hô: “Mụ già thúi, đuổi kịp, tụt lại phía sau sẽ chết!”
Bạch Hồng Tiêu cũng dừng bước chân, tay phải đặt ở chuôi kiếm bên hông.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới động tác của hắn, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Liễu Như Thấm.
Chẳng lẽ……
Chỉ thấy trên người Liễu Như Thấm tràn ra từng sợi ma khí, quấn quanh thân nàng.
“Hơi thở thật mạnh mẽ… Đây là Yêu kiếm sao…… Thật khiến cho người ta mê muội……”
Một tiếng cười quỷ dị từ trong miệng Liễu Như Thấm truyền ra, hoàn toàn khác âm thanh ngày thường của nàng.
Là giọng một nữ nhân khác!