Chương 133: Truyền Thiên hạ kiếm, Kiếm mộ mở ra!
truyendichgiare.com
* * *
“Thật là người dựa vào trang phục, Phật dựa vào cà sa, Dịch Tiểu Phong trở nên soái hơn.”
“Đạt được đạo cụ đặc thù, tiểu tỷ tỷ đưa tặng quần áo.”
“Lão bà, ngươi như thế nào có thể đưa quần áo cho người ta? Ta ghen tị, ta cũng muốn!”
“Ai, ta ghen tị.”
“Ta hiện tại rất tò mò, Dịch Tiểu Phong có phải đã có thực lực địch được Tư Côn Ve?”
……
Khán giả sau khi nhìn thấy hình tượng mới Dịch Tiểu Phong, đều bị kinh diễm.
Lúc trước tuy rằng Dịch Tiểu Phong cũng tiêu sái, soái khí, nhưng luôn có dấu vết của người hiện đại.
Hiện giờ, thay bộ đồ mới, Dịch Tiểu Phong lại rất giống nam chủ cổ trang trong tiên hiệp mà nhiều người xem tưởng tượng.
Nam Tần tôn giả liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, tiểu tử thật anh tuấn!
Không biết vì sao, nhìn thấy Dịch Tiểu Phong, hắn lại nghĩ đến thời điểm Bạch Hồng Tiêu còn trẻ.
Khi đó Bạch Hồng Tiêu cũng anh tuấn như vậy, nhưng so với Dịch Tiểu Phong, càng thêm khí phách hăng hái.
Tuy rằng bái Dịch Tiểu Phong làm sư phụ, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy Dịch Tiểu Phong có thể vượt qua Bạch Hồng Tiêu.
“Không hổ là tướng công của ta, thật là đẹp mắt.”
Đôi tay Vương Mỹ ôm má, vẻ mặt đầy sự say mê.
Nàng mỗi ngày đều thổi phồng khiến Dịch Tiểu Phong rất thoải mái.
Lúc này, thanh âm Bạch Hồng Tiêu âm bay tới: “Lại đây.”
Dịch Tiểu Phong lập tức đi đến.
Vương Mỹ theo sát sau đó.
Nam Tần tôn giả thì tiếp tục tại đình viện này luyện kiếm.
Đi vào trong viện chỗ Bạch Hồng Tiêu, Dịch Tiểu Phong nhìn thấy Hàn Uyên đang luyện kiếm, còn có Lữ Thư An đang đả toạ nạp khí dưới tán cây cách đó không xa.
Dịch Tiểu Phong đi tới trước mặt Bạch Hồng Tiêu hành lễ, tò mò hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì sao?”
Bạch Hồng Tiêu đánh giá Dịch Tiểu Phong, vừa lòng nói: “Không hổ là Cửu U Bàn Nhược công, đạo hạnh kiếm khí của ngươi đã đạt tới hai trăm sáu mươi năm, so với dự đoán của vi sư còn cao hơn.”
Dịch Tiểu Phong khiêm tốn cười.
Tiếp tục khen!
Đừng dừng lại!
“Muốn học Thiên hạ kiếm sao?” Bạch Hồng Tiêu đột nhiên hỏi.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, đôi mắt tức khắc sáng.
Thiên hạ kiếm!
Hắn đã muốn học từ lâu.
Trước mắt Bạch Hồng Tiêu chỉ mới thi triển hai chiêu Thiên hạ kiếm, phân biệt là Văn đạo và Kiến đạo.
Ngày ấy ở bí cảnh khảo hạch, uy lực của Kiến đạo hiện ra rõ ràng trước mắt.
“Muôn! Hiện tại dạy cho ta sao?” Dịch Tiểu Phong hưng phấn hỏi.
Vương Mỹ cũng kích động.
Đang luyện kiếm, Hàn Uyên dừng lại, chờ mong nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu.
Thiên hạ kiếm, là kiếm pháp mạnh nhất thiên hạ!
Ở Đại Càn châu, không gì sánh nổi!
Mặc dù là kiếm pháp cao thâm nhất trong Thiên kiếm thánh tông cũng xa xa không bằng Thiên hạ kiếm!
Bạch Hồng Tiêu hướng Dịch Tiểu Phong vẫy vẫy tay, ý bảo hắn tiến lên một bước.
Dịch Tiểu Phong tiến lên.
Bạch Hồng Tiêu nâng tay phải lên, một ngón tay điểm ở trên trán Dịch Tiểu Phong.
Trong phút chốc, Dịch Tiểu Phong chỉ cảm thấy trong óc nổ bùng một cái, trước mắt hết thảy giống như mặt gương vỡ ra.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Hàn Uyên thò đầu qua tới, kinh ngạc hỏi: “Sư tổ, ngài đã truyền thụ Thiên hạ kiếm?”
Bạch Hồng Tiêu bình tĩnh nói: “Thiên hạ kiếm đều không phải như ngươi suy nghĩ, Thiên hạ chi kiếm đều không phải là chiêu thức, mà là một loại ý chí.”
Hàn Uyên cái hiểu cái không.
Khán giả thì nổ tung.
Mới vừa được hơn 200 năm kiếm khí đạo hạnh, lại muốn truyền thừa Thiên hạ kiếm?
Còn không có ra bản thử nghiệm, Dịch Tiểu Phong liền muốn lên trời rồi?
Thật lâu sau đó.
Bạch Hồng Tiêu thu tay lại.
Dịch Tiểu Phong theo sát trợn mắt.
Hắn nhíu mày.
Bạch Hồng Tiêu nói: “Trở về đi.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu, xoay người rời đi, Vương Mỹ đi theo.
Hàn Uyên tuy rằng tò mò, nhưng hắn không thể không luyện kiếm.
Rời đi nơi đó, đi vào một cái hành lang, Vương Mỹ tò mò hỏi: “Lĩnh ngộ được rồi sao?”
Dịch Tiểu Phong lắc đầu, nói: “Giống như trải qua một giấc mộng…… Lúc tỉnh lại là một mảnh mê man.”
Hắn cẩn thận nhớ lại, chỉ cảm thấy đó là một giấc mộng mơ hồ.
Căn bản không có truyền thừa kiếm pháp!
Hắn chỉ nhớ rõ Bạch Hồng Tiêu nói một câu.
“Kiếm của ngươi là cái gì?”
Một câu rất có triết lý.
Đúng.
Không thể hiểu được!
Dịch Tiểu Phong câm nín, có loại cảm giác bị trêu chọc.
“Không cần gấp, có lẽ ngươi phải chờ một cơ hội.” Vương Mỹ an ủi nói.
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Kiếm Thánh cũng không phải người không đáng tin cậy, có lẽ thật là phục bút.
Hay giống như lúc trước ở Trác Dạ Bảo, về sau Kiếm Thánh lại có thể thông qua thân thể hắn, tru sát cường địch?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dịch Tiểu Phong tràn ngập cảm giác an toàn.
Lại có thể trang bức nữa.
……
Sau khi dùng xong Kiếm khí đan, Dịch Tiểu Phong không có lơi lỏng, tiếp tục đầu nhập vào việc tu hành.
Có lẽ do dược lực của Kiếm khí đan trợ giúp, trong năm ngày kế tiếp, hắn thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ cảnh tầng hai.
Mà ngày Kiếm mộ mở ra cũng càng gần.
Dịch Tiểu Phong đi ra phòng ốc, liền nhìn thấy Hàn Uyên, Lữ Thư An còn đang nói chuyện phiếm.
“Sư phụ, ngoài thành xuất hiện một rừng mộ thật lớn, nghe nói chính là Kiếm mộ!” Hàn Uyên hưng phấn nói.
Lữ Thư An gật đầu nói: “Đã có rất nhiều người rời Yêu đế thành, đi hướng tới Kiếm mộ, khi nào chúng ta hành động?”
Dịch Tiểu Phong nghi hoặc hỏi: “Cửu kiếm Nghiêu đâu? Chẳng lẽ hắn không chủ trì một chút?”
Hàn Uyên lắc đầu nói: “Cửu kiếm Nghiêu căn bản chưa từng xuất hiện, Yêu kiếm đã mất khống chế, có hắn hay không có hắn, khác nhau cũng không lớn.”
Dịch Tiểu Phong lâm vào suy tư.
Căn cứ tin tức lúc trước biết được, Cửu Kiếm Nghiêu chế tạo ra thanh kiếm mạnh mẽ bực này, nhất định phái tận mắt thấy kiếm này khai phong mới đúng.
Hay là Cửu Kiếm Nghiêu đã xảy ra chuyện?
Phần niệm vụ phụ của hắn có nhiệm vụ giết Cửu Kiếm Nghiêu.
Nói cách khác, khả năng Cửu Kiếm Nghiêu bị giết rất lớn.
“Trước đi tìm sư phụ hỏi, xem hắn nói như thế nào.”
Dịch Tiểu Phong mở miệng nói, lập tức mang theo hai vị đồ đệ tiến đến tìm Bạch Hồng Tiêu.
Nam Tần tôn giả, Liễu Như Thấm cũng ở chỗ đình viện Bạch Hồng Tiêu.
Dịch Tiểu Phong nhìn xung quanh, không có thấy Vương Mỹ.
“Vệ Khấp Tâm vừa tới một chuyến, đem ngươi tức phụ tiếp đi rồi, tình huống của các nàng rất vội vàng, cũng không cho nha đầu kia thời gian để từ biệt.” Nam Tần tôn giả cười nói.
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Vị nhạc mẫu tương lai này của ta cũng muốn Yêu kiếm sao?
“Sư tổ, chúng ta khi nào nhích người?” Hàn Uyên gấp không chờ nổi hỏi.
Yêu kiếm a.
Hắn đã sớm muốn nhìn một chút kiếm này trông như thế nào.
Bạch Hồng Tiêu cầm chén bể, bình tĩnh nói: “Không vội, Yêu kiếm nếu dễ lấy như vậy, Yêu đế đã sớm đoạt rồi.”
Vừa dứt lời.
Oanh ——
Ngoài thành truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài thành có bụi đất cuồn cuộn xông thẳng phía chân trời.
Theo sát là lôi vân cuồn cuộn bao trùm vòm trời, đại khí hào hùng, chấn động thị giác.
Nam Tần tôn giả mở miệng nói: “Bắt đầu rồi, chậc chậc, ai xúc động như vậy nha?”
Dịch Tiểu Phong cũng cảm giác được một cổ yêu khí đáng sợ.
Không phải Yêu đế, nhưng không kém gì Yêu đế.
Một loại uy áp thẳng vào linh hồn!
Trán Dịch Tiểu Phong toát ra mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ là yêu kiếm?
Yêu kiếm đánh sợ như thế, hắn có thể cướp được sao?
Đúng lúc này, trên không trung có từng thân ảnh bay vút qua, trong đó có cả Yêu đế, Tư Côn Ve.
Yêu đế đô xuất động, xem ra Yêu kiếm thật sự ra rồi.
Liễu Như Thấm nhíu mày nói: “Yêu kiếm này có điểm không đúng lắm.”
Bạch Hồng Tiêu liếc hướng phương xa, nhẹ giọng nói: “Xác thật rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với khi khai phong Thiên hạ kiếm.”
Dịch Tiểu Phong xoay người.
Tim hắn bỗng dưng đập nhanh hơn.
Không biết vì sao, hắn phảng phất nghe được một thanh âm đang kêu gọi hắn.
Hư vô mờ mịt, giống như ảo giác.
Nhưng thường có tiếng nhắc nhở đào thải vang lên cảnh tỉnh hắn.
Này có thể là Yêu kiếm mê hoặc.
Chỉ trong chốc lát như vậy, đã có hơn ba mươi người chơi bị đào thải.
“Đi thôi, chậm rãi đi qua đi cũng không sai biệt lắm.”
Bạch Hồng Tiêu bỗng nhiên đứng dậy nói, ánh mắt lập loè, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị