Chương 157: Cùng nhau diễn trước mắt mọi người, lại thấy bí tịch!
truyendichgiare.com
* * *
Dịch Tiểu Phong thở dài nói: “Ngay từ đầu là không hòa hợp, bởi vì ta từ chối hắn, nhưng sau đó lại hắn đuổi theo ta, xin lỗi ta, vốn dĩ đã hẹn cùng đi Bạch Viên thành, nhưng hắn nói muốn ở trong miếu cùng đám người kia, liền đi trở về, những người khác đâu?”
Âu Ngũ Tử hỏi: “Nga? Ngươi từ chối hắn chuyện gì?”
Dịch Tiểu Phong ra vẻ do dự.
Hàn Uyên tiến lên một bước, hừ nói: “Hắn muốn bái sư tổ ta làm sư phụ, sư tổ không thu đồ đệ, tự nhiên phải từ chối hắn, nhớ trước đây ta lì lợm la liếm, sư tổ cũng không thu ta, làm sao tiện nghi hắn!”
Sư tổ?
Âu Ngũ Tử ngẩn người.
Hắn cẩn thận đánh giá Hàn Uyên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh nói: “Ngươi là Bắc Nguỵ yêu nghiệt Hàn Uyên?”
Hàn Uyên ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Hiện tại ta không hề là yêu nghiệt Bắc Nguỵ, ta là Bạch liên Kiếm Thần!”
Bạch liên Kiếm Thần……
Trong đám người truyền đến tiếng cười.
Âu Ngũ Tử nghi hoặc, nhưng người trẻ tuổi đều muốn trở thành Kiếm Thần, là điều có thể lý giải.
Dịch Tiểu Phong tự xưng Thanh Liên Kiếm Tiên, đồ đệ muốn làm Bạch liên Kiếm Thần, không khó lý giải.
“Trác Ngọc Lang muốn bái Bạch sư huynh làm sư phụ?” Âu Ngũ Tử nhíu mày.
Trác Ngọc Lang chính là đồ đệ của tông chủ, không nói đến đây là thật là giả, một khi lan truyền đi ra ngoài, Thiên kiếm thánh tông nhất định bị chấn động.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhíu mày hỏi: “Từ từ, tiền bối, ngài phản ứng thế này, chẳng lẽ……”
Liễu Như Thấm nhìn cảnh này, thật sự cảm thấy tuyệt a.
Âu Ngũ Tử nhíu mày nói: “Không sai, người chết đúng là Trác Ngọc Lang.”
Mặt Dịch Tiểu Phong lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hàn Uyên ngạc nhiên.
Tần Cầm Tuyết kinh ngạc.
Âu Ngũ Tử đem biểu tình của ba người thu vào trong mắt.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Trác Ngọc Lang chính là cao thủ Kim Đan cảnh, có thể giết hắn, khẳng định là có thể giết ta, không được, thật nguy hiểm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Âu Ngũ Tử, nói: “Tiền bối, tốt xấu sư phụ ta cũng xuất thân từ Thiên kiếm thánh tông, nếu là có người vì kiếm của ta mà muốn giết ta, ngươi phải bảo hộ ta.”
Âu Ngũ Tử câm nín.
Tiểu tử này cũng quá nhát gan đi!
“Thân mang Yêu kiếm, Dịch Tiểu Phong ngay cả Yêu đế cũng có thể ngăn cản, giết Trác Ngọc Lang hẳn là không khó đi?”
Một thanh âm âm dương quái khí bỗng nhiên từ biển người truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, một nam tử bạch y đi ra, khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi, tay cầm một cái quạt giấy, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, chỉ là mặt mũi hèn mọn rất giống tiểu nhân.
Hàn Uyên giận dữ nói: “Ngươi là ai a, muốn hất nước bẩn vào sư phụ ta?”
Nam tử bạch y thu quạt, ôm quyền nói: “Tại hạ An Trường Sinh, một tán tu nhàn vân dã hạc.”
Âu Ngũ Tử như suy tư gì, ánh mắt nhìn về phía Dịch Tiểu Phong hơi mang chút hoài nghi.
Tần Cầm Tuyết nhìn về phía An Trường Sinh, nói: “Công tử nhà ta chính là đồ đệ Kiếm Thánh, Kiếm Thánh là ai? Người hiệp nghĩa nhất trong thiên hạ, há có thể thu ác đồ?”
An Trường Sinh cười nói: “Nếu là Trác Ngọc Lang chủ động trêu chọc công tử nhà ngươi đây? Đừng nói công tử nhà ngươi cũng không giết người.”
“Nga? Ý của ngươi là đường đường đồ đệ tông chủ Thiên kiếm thánh tông muốn cướp kiếm của đồ đệ Kiếm Thánh? Ngươi chẳng lẽ không biết quan hệ giữa Kiếm Thánh cùng tông chủ Thiên kiếm thánh tông?”
An Trường Sinh nghe Tần Cầm Tuyết nói xong, theo bản năng muốn phản bác, nhưng hắn chú ý tới ánh mắt Âu Ngũ Tử, tức khắc ngừng lại.
Trong lòng thầm mắng, nữ tử này thật biết bắt vào chỗ hổng.
Thiên kiếm thánh tông chính là lãnh tụ chính đạo!
So với cái chết của đệ tử, chắc chắn bọn họ càng để ý thanh danh cùng tiết khí!
Không khí nháy mắt trở nên vi diệu.
Các tu sĩ vây xem khe khẽ nói nhỏ, đang thảo luận Trác Ngọc Lang có khả năng muốn đoạt kiếm hay không.
Âu Ngũ Tử lạnh lùng nói: “Được, chờ đệ tử tông ta trở về lại nói.”
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía An Trường Sinh.
Được a.
Tiểu tử này dám trực tiếp nhảy ra, có chút can đảm!
Nhưng ngươi không chết, thì ai chết nha?
“Các vị trước nghỉ ngơi đi, đừng rời khỏi Bạch Viên thành liền tốt, nếu có yêu cầu, ta sẽ cho đệ tử tới tìm các ngươi.” Âu Ngũ Tử nhẹ giọng nói.
Hắn cũng không sợ đám người Dịch Tiểu Phong chạy trốn, lấy tu vi của hắn, nếu Dịch Tiểu Phong dám rời đi, hắn nhất định có thể đuổi theo.
Dịch Tiểu Phong gật đầu, mang theo Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết lui ra.
“Cẩn thận Triệu Phi, người này là là phản đồ Thiên kiếm thánh tông, ghen ghét chưởng môn sư huynh cùng Bạch sư huynh, tin tức Bạch sư huynh rời Đại Càn châu đã lan truyền, nếu hắn tới Bạch Viên thành, khẳng định sẽ giết ngươi đoạt kiếm, trả thù Bạch sư huynh.”
Thanh âm Âu Ngũ Tử truyền tới.
Triệu Phi?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Nhiệm vụ phụ liền có cái tên Triệu Phi này.
Nhiệm vụ là vạch trần Triệu Phi ngụy trang, nói cách khác Triệu Phi đã lẻn vào Bạch Viên thành.
Dịch Tiểu Phong vừa nghĩ, vừa xuyên qua đám người.
Biết được thân phận Dịch Tiểu Phong, ánh mắt các tu sĩ nhìn về phía hắn đều mang chút kính sợ.
Dịch Tiểu Phong có thể từ trong tay Yêu đế đoạt kiếm, đủ để xem là nhân vật anh hùng!
“Tin sư phụ rời đại Càn châu như thế nào truyền đi nhanh như vậy? Hay là Thiên kiếm thánh tông đã sớm biết được việc này?”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày suy tư.
Hay nguyên nhân chính ma quyết liệt cũng có việc này?
Rất có khả năng!
Năm người Dịch Tiểu Phong không có về khách điếm, mà là bắt đầu đi dạo bên trong Bạch Viên thành.
Tần Cầm Tuyết cảm khái nói: “Không nghĩ tới Trác Ngọc Lang thế mà đã chết, nhân vật lợi hại như vậy ai dám giết?”
Diễn viên tốt a!
Có sự tỉ mỉ!
Trong lòng Dịch Tiểu Phong tán thưởng, theo sau sầu lo mà nói: “Cao thủ như vậy nếu mà phát hiện ta có mặt, có thể theo dõi ta hay không?”
Hàn Uyên cười nói: “Sư phụ đừng sợ, có ta ở đây! Cho dù chết, cũng là ta chết trước.”
Lữ Thư An cũng bảo đảm nói: “Ta cũng vậy!”
Liễu Như Thấm cảm khái vạn phần.
Người không biết còn tưởng rằng cái chết của Trác Ngọc Lang thật sự không liên quan đến bọn họ.
Dịch Tiểu Phong chấn hưng tinh thần, không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn quét đường đường phố phố, tìm kiếm xem có cơ duyên ẩn giấu hay không.
Đi trong chốc lát.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên thấy một người lén lút.
Người nọ đi đi dừng dừng, cả cỏ dại ven đường đều vạch ra, tựa hồ đang tìm cái gì.
Gia hỏa này chắc không phải cũng là fans của ta đi……
Hiện tại Dịch Tiểu Phong nhìn ai đều thấy giống như là người chơi.
Hắn lắc đầu bật cười, cũng không có đi thăm hỏi người nọ, tiếp tục đi tới.
Bạch Viên thành rất lớn.
Sau khi rời khu vực náo nhiệt, bọn họ đi đến khu vực ít phàm nhân.
Trong Bạch Viên thành cũng có phàm nhân.
Những phàm nhân này tương đương với cu li cho tu sĩ trong Bạch Viên thành, các tu sĩ thì che chở cho bọn họ, theo như nhu cầu.
Đi tới đi tới, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn dừng trên thềm đá phía trước ngõ nhỏ.
Đây là một cái thềm đá hướng về phía trước, rộng không đến hai mét.
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy khe thềm đá có ánh sáng hồng.
Hắn đi lên, dùng linh lực hút đồ vật trong khe đá ra.
Một cuộn vải bố, tựa hồ bao bọc thứ gì.
Trước mắt Dịch Tiểu Phong hiện ra một hàng chữ:
Liệt lãng chưởng: Bí tịch chưởng pháp, cương mãnh bá đạo, lực phá hoại kinh người, đặc biệt nhắc nhở, vải bọc bí tịch có độc.
……
Có độc!
Dịch Tiểu Phong sợ tới mức run tay, vội vàng vứt cuộn vải này trên mặt đất.
Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An, Liễu Như Thấm đi lên tới.
“Làm sao vậy?” Tần Cầm Tuyết nghi hoặc hỏi, ánh mắt rơi vào cuộn vải trên mặt đất, hay là lại là bí tịch?
Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện.
Một thân ảnh bỗng nhiên từ mái hiên bên cạnh nhảy xuống, dừng ở trước mặt đám người Dịch Tiểu Phong, nhanh chóng nhặt bí tịch, sau đó liền nhảy lên thềm đá chạy trốn.
“Tìm chết!”
Hàn Uyên bạo nộ, lập tức muốn đuổi theo, kết quả bị Dịch Tiểu Phong đè bả vai lại.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Không có việc gì, để hắn chạy.”
Hắn vừa nói, vừa xoa xoa tay vào vai Hàn Uyên.