Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 163: Đế Tâm kiếm, Kiếm Trăn

Chương 163: Đế Tâm kiếm, Kiếm Trăn

truyendichgiare.com

* * *

Tần Cầm Tuyết nói vậy khiến các tu sĩ vây quanh đều cảm thấy có đạo lý.
Đúng vậy!
Ngươi một tiểu tán tu Luyện Khí cảnh tầng một làm sao biết nhiều như vậy?
Trong lúc nhất thời, hơn trăm ánh mắt nghi ngờ dừng ở trên người Tả Thần.
Tả Thần thầm kêu không ổn.
Dù sao giang hồ hiểm ác!
Hắn vẫn suy xét quá ít, không có chân chính dung nhập vào thế giới trò chơi.
Âu Ngũ Tử liếc hướng Tả Thần, hỏi: “Ngươi còn có cái gì muốn nói sao?”
Tả Thần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, phất tay áo rời đi.
Âu Ngũ Tử cũng không có hạ lệnh bắt lấy hắn.
Thật ra Âu Ngũ Tử cũng tin tưởng lời Tả Thần nói.
Nhưng trên đời này đều không phải chỉ có đúng sai.
“Dịch Tiểu Phong như thế nào không nói gì, lại để một nữ tử đứng ra chứ?”
Một thanh âm bỗng nhiên từ trong đám người truyền ra, chỉ thấy cái tên An Trường Sinh lần trước lại đi ra.
Tần Cầm Tuyết nhìn về phía hắn, mặt không biểu tình nói: “Các ngươi đều là tán tu Luyện Khí cảnh, xứng đối thoại cùng công tử nhà ta? Tu vi của các ngươi còn không bằng ta.”
An Trường Sinh vừa nghe xong, ánh mắt lạnh băng.
Người chơi khác cũng tức giận.
Tuy rằng rất tức, nhưng bọn hắn không thể phản bác.
Bọn họ cũng không thể nói Tần Cầm Tuyết tiến vào trò chơi sớm hơn.
Ở trong trò chơi lộ ra chuyện này, là phải gặp thiên phạt.
“Thật ra mặc dù hung phạm là Dịch Tiểu Phong, Thiên kiếm thánh tông cũng không thể nhận, Thiên kiếm thánh tông đắc tội không nổi Kiếm Thánh, bọn họ chính là lãnh tụ chính đạo, nếu phát sinh xung đột cùng Kiếm Thánh, bị Kiếm Thánh chặn mặt mũi, như thế nào yên ổn? Chúng ta những tán tu này a, cũng đừng xem náo nhiệt, đây là một trận kịch tự biên tự diễn.”
An Trường Sinh xoay người, buông tay nói.
Các tu sĩ nghe được hai mặt nhìn nhau.
Suy nghĩ theo ý hắn, thật đúng là vậy.
Mặc dù hung phạm là Dịch Tiểu Phong, Thiên kiếm thánh tông dám làm thế nào?
Bạch Hồng Tiêu chính là người mạnh nhất Thiên kiếm thánh tông từ xưa đến nay, không ai sánh bằng!
Nếu là cả Bạch Hồng Tiêu cũng đối địch với Thiên kiếm thánh tông, tình cảnh Thiên kiếm thánh tông sẽ vô cùng gian nan.
Âu Ngũ Tử nhíu mày, trong mắt hiếm thấy hiện lên sát ý.
Tần Cầm Tuyết lập tức mở miệng nói: “Câm mồm, hồ ngôn loạn ngữ! Công tử nhà ta là đồ đệ Kiếm Thánh, cũng không vô cớ hại người, Trác Ngọc Lang càng là đệ tử tông chủ Thiên kiếm thánh tông, hiện giờ đã chết không nhắm mắt, ngươi còn muốn ngậm máu phun người, ta xem ngươi chính là tà ma ngoại đạo, thừa dịp chính ma hết sức quyết liệt tới châm ngòi thổi gió, muốn chính đạo lục đục nội bộ, để ma đạo đến ngư ông đắc lợi, thật sự là ác độc!”
“Ở đây các vị hẳn là đều là hạng người chính nghĩa lòng mang thiên hạ, há có thể nhìn tiểu nhân ăn nói lung tung như thế?”
“Ta kiến nghị trước phế kinh mạch của hắn, giam lên, tránh cho đào tẩu, tai họa thương sinh!”
Nàng nói rất chính nghĩa lẫm nhiên, giọng điệu phẫn nộ mà nôn nóng, giống như không diệt trừ An Trường Sinh, thiên hạ chắc chắn sẽ loạn.
An Trường Sinh tức giận, mắng to nói: “Ngươi nha đầu này sao có thể ngậm máu phun người! Quá làm càn!”
Hắn nhìn về phía Âu Ngũ Tử, nói: “Thiên kiếm thánh tông chính là lá cờ chính nghĩa của Đại Càn chúng ta, há có thể không nói đạo lý như vậy?”
Âu Ngũ Tử còn chưa trả lời, Tần Cầm Tuyết tiếp tục nói: “Ta đây muốn hỏi ngươi, còn có những cái người muốn nghi ngờ công tử nhà ta, các ngươi có chứng cứ sao? Chỉ bằng đầu óc cùng một cái miệng của các ngươi, là có thể nhận định do công tử nhà ta làm?”
“Theo như các ngươi nói, vậy bất luận kẻ nào chết đều có thể móc nối với công tử nhà ta, bởi vì tất cả mọi người đều có khả năng có suy nghĩ muốn cướp Yêu kiếm!”
“Không khỏi quá oan uổng công tử nhà ta đi?”
“Chỉ bởi vì hắn là đồ đệ Kiếm Thánh, hắn phải thừa nhận nhiều như vậy sao?”
“Các ngươi đừng làm Kiếm Thánh thất vọng, nếu không có sức của Kiếm Thánh, Đại Càn châu này hiện giờ vẫn còn trong chiến loạn, yêu ma tàn sát bừa bãi, tu sĩ muốn sống yên ổn cũng khó tự bảo vệ mình!”
Tần Cầm Tuyết nói mà cảm xúc trào dâng, sau đó thế mà để lộ ra một chút bi thương.
Dịch Tiểu Phong nghe được, thiếu chút nữa cảm động.
Hàn Uyên lộ vẻ tức giận.
Cũng không biết là nhập diễn, hay thật sự vì Kiếm Thánh mà cảm thấy bất công.
Sắc mặt An Trường Sinh xanh xanh đỏ đỏ.
Bà nương này quá biết nói!
Hắn cứ tiếp tục đôi co, chính là thực sự phải xin lỗi Kiếm Thánh, thực sự phải lỗi thiên hạ thương sinh.
Liễu Như Thấm, Lữ Thư An đối với Tần Cầm Tuyết đều nhìn bằng con mắt khác.
Các nàng bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Dịch Tiểu Phong nguyện ý mang theo Tần Cầm Tuyết.
Âu Ngũ Tử mở miệng nói: “Được rồi, nếu không có chứng cứ, không cần lại chỉ vào Dịch Tiểu Phong.”
An Trường Sinh chỉ có thể lui ra, hắn oán hận liếc nhìn Tần Cầm Tuyết một cái.
Lúc này, Quách Linh Linh cùng Quách Mao từ trong phủ thành chủ đi ra.
Quách Mao bước nhanh đến cạnh Âu Ngũ Tử, ghé sát lỗ tai nói hai câu.
Sắc mặt Âu Ngũ Tử khẽ thay đổi, hắn lập tức đứng dậy.
“Các đệ tử theo ta chạy tới cửa nam thành!”
Âu Ngũ Tử phân phó, nói xong, hắn tế ra một thanh phi kiếm, đạp kiếm mà đi.
Các đệ tử Thiên kiếm thánh tông các theo sát sau đó, nhanh chóng biến mất.
Quách Mao cũng nhích người tiến đến.
Các tu sĩ trước phủ thành chủ hai mặt nhìn nhau.
Hàn Uyên bỗng nhiên rút kiếm, hướng tới An Trường Sinh, Tả Thần.
Hai người vừa thấy hắn, sắc mặt thay đổi.
Dịch Tiểu Phong mở miệng cười nói: “Đồ nhi, không được xằng bậy.”
Có người hoài nghi chính mình là chuyện tốt, còn có thể thêm tích phân.
Nhưng tạm thời không thể động hai người này, đặc biệt là trước đám đông.
Quách Linh Linh đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong, thấp giọng nói: “Dịch công tử, ta vừa rồi nghe ta phụ thân nói, có thế lực ma đạo lẻn vào phạm vi trăm dặm Bạch Viên thành, rất có thể là hướng về phía ngươi hoặc là Thiên kiếm thánh tông, ngươi phải cẩn thận.”
Thế lực ma đạo?
Dịch Tiểu Phong híp mắt hỏi: “Thế lực ma đạo nào?”
Quách Linh Linh nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là Hàn phòng sơn hay Hắc dạ sơn, phụ thân ta mười phần nôn nóng, ta chỉ lo an ủi hắn, không có nghe rõ.”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, sắc mặt khẽ đổi.
Hai thế lực này khẳng định là hướng về phía hắn.
Hàn phòng sơn thì không nói, vẫn luôn muốn giết hắn.
Hắc dạ sơn Bành Lân Hỏa chết trong tay Kiếm Thánh, chắc chắn Hắc dạ sơn muốn báo thù.
Lúc này phiền toái lớn.
Thanh âm Hắc Kiêu truyền đến: “Chí tôn tử yên tâm, bọn ta mặc dù chết cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn!”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, trong lòng không khỏi an tâm chút.
Còn tốt, bên người vẫn có cao thủ.
Mặt khác, Nam Tần tôn giả cũng ẩn núp trong thành, mặc dù không ra tay đối với vãn bối, đối kháng lão quái Nguyên Anh cũng có thể đi nha!
Cao thủ Kim Đan cảnh còn lại giao cho Tam kiêu.
Suy nghĩ như vậy, Dịch Tiểu Phong như trút được gánh nặng.
Còn tốt!
“Đồ đệ Kiếm Thánh, Dịch Tiểu Phong, cùng ta chiến một trận đi!”
Một thanh âm truyền đến, Dịch Tiểu Phong theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tên kiếm khách rút kiếm đi tới.
Tu sĩ ven đường ào ạt nhường đường, tò mò nhìn về phía hắn.
Người này thân mặc một bộ áo trắng, đầu đội mũ, có vẻ rất là thần bí.
Hàn Uyên rút kiếm, hỏi: “Ngươi lại là ai?”
Kiếm khách áo trắng trả lời nói: “Đế Tâm kiếm, Kiếm Trăn.”
Hàn Uyên không kiên nhẫn nói: “Không nghe nói qua, lăn!”
Dịch Tiểu Phong híp mắt.
Kiếm Trăn làm hắn có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Hắc Kiêu đi đến cạnh Dịch Tiểu Phong, thấp giọng nói: “Đế Tâm kiếm, Kiếm Trăn, đứng hàng thứ tám mươi chín Thiên kiếm bảng, kiếm khách thiên kiêu đến từ Trung Nguyên châu.”
Thiên kiếm bảng tám mươi chín?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Quả nhiên là đá cứng.
Nhưng kiếm khách Trung Nguyên châu vì sao tại đây?
“Ta lưu lạc thiên nhai, tìm kiếm kiếm khách luận bàn, nghe nói thiên hạ đệ nhất Trung Nguyên châu thiên bại bởi Kiếm Thánh Đại Càn châu, nay lại gặp được đồ đệ Kiếm Thánh, tự nhiên không thể bỏ qua.”
“Dịch Tiểu Phong, thân là kiếm khách, là không nên trốn tránh quyết đấu giữa kiếm khách, xuất kiếm đi, chỉ luận thắng bại, không nói chuyện sinh tử.”
Kiếm Trăn lại lần nữa mở miệng nói, thanh âm đạm mạc, tựa hồ hoàn toàn không đem Dịch Tiểu Phong để vào mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất