Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 162: Mạc Hư đạo nhân, biết không dám nói

Chương 162: Mạc Hư đạo nhân, biết không dám nói

truyendichgiare.com

* * *

Trong phòng, trừ Âu Ngũ Tử còn có một người. Người này ăn mặc một thân áo bào trắng, đang uống trà. Hắn một đầu tóc bạc, khuôn mặt lại không có vẻ già nua, giữa mày lộ ra một cổ ngạo khí khó có thể che dấu.
“Trong tình huống bình thường, thì sẽ không nói lời như vậy, nếu là ta bị Thiên kiếm thánh tông hoài nghi, tất nhiên là phải mắng các ngươi.” Nam tử đầu bạc thổi một hơi trên mặt chén trà, chầm rãi mà nói.
Âu Ngũ Tử nhíu mày.
Hắn nhìn về phía nam tử đầu bạc hỏi: “Mạc Hư đạo nhân, án mạng Càn cực cung các ngươi đã điều tra xong sao?”
Mạc Hư đạo nhân cười nói: “Tra hay không điều tra rõ có quan hệ gì đâu, ứng phó một chút là được, dù sao chết cũng không phải nhân vật trọng yếu, ta sở dĩ tiếp nhận nhiệm vụ này chính là muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Nhưng Thiên kiếm thánh tông các ngươi a, cả đệ tử thân truyền của tông chủ đều bị người ta giết, đây chính là làm trò cười, nếu thật sự là Dịch Tiểu Phong giết Trác Ngọc Lang, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
“Kiếm Thánh tuy rằng rời khỏi Đại Càn châu, lỡ như hắn còn sống trở lại đâu?”
“Quan hệ giữa tông chủ các ngươi cùng Kiếm Thánh, chính là nói ba ngày ba đêm đều nói không xong.”
Âu Ngũ Tử vừa nghe, mày nhíu càng chặt. Đây cũng là băn khoăn lớn nhất trong lòng hắn.
Cộc cộc---
Cửa phòng bị gõ vang.
Mạc Hư đạo nhân híp mắt, cười nói: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Tam kiêu đi đến.
Hồng Kiêu một tay đóng cửa phòng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Hư đạo nhân.
Hắc Kiêu trước nhìn nhìn Âu Ngũ Tử, sau lại liếc hướng Mạc Hư đạo nhân, nói: “Hai vị đang giám thị Chí tôn tử của Chí tôn cốc ta?”
Giọng điệu của hắn rất không khách khí.
Bạch Kiêu, Hồng Kiêu còn đem tay đặt ở chuôi kiếm bên hông.
Mạc Hư đạo nhân cười nói: “Chí tôn cốc Tam kiêu, truyền thuyết các ngươi lớn lên cùng cốc chủ Chí tôn cốc, cam nguyện làm cái bóng của cốc chủ, không người nào biết tên họ thật của các ngươi, xem ra cốc chủ Chí tôn cốc vừa ý Dịch Tiểu Phong.”
Sắc mặt Âu Ngũ Tử khó coi.
Tu vi của hắn cũng chỉ là Kim Đan cảnh, có lẽ cao hơn Hắc Kiêu, nhưng đối mặt Tam kiêu, khó có phần thắng.
Hắc Kiêu lạnh lùng nói: “Nếu lời đồn trong thành lời là thật, Chí tôn tử chúng ta cũng là tự bảo vệ mình, Thiên kiếm thánh tông hẳn là không muốn xấu hổ đi? Việc này ta xem liền ấn ở trên đầu Triệu Phi đi, người chết đã chết rồi, sống sót mới là quan trọng nhất.”
Hắn liếc Âu Ngũ Tử, nói: “Triệu Phi có muốn giết Chí tôn tử hay không, ta không rõ, nhưng chắc chắn Triệu Phi muốn giết ngươi, nếu ngươi hiểu chuyện, khi Triệu Phi tới tìm ngươi phiền toái, chúng ta có thể ra tay giúp ngươi một chút.”
Sắc mặt Âu Ngũ Tử âm u biến đổi.
Từ khi Tam kiêu vào phòng, hắn cũng không có mở miệng.
Mạc Hư đạo nhân tấm tắc bảo lạ: “Hắc Kiêu a Hắc Kiêu, xem ra ngươi không phải là lưỡi đao sắc bén giết người vô tình, Âu Ngũ Tử, liền cứ như vậy đi, cần gì rối rắm.”
“Nhân sinh trên đời, tự tại quan trọng nhất, ngươi cũng không muốn đắc tội Chí tôn cốc cùng Kiếm Thánh đi?”
Hai người kẻ xướng người hoạ, Âu Ngũ Tử đang rất khó xử.
Hắn hiểu rõ nếu mình từ chối, Tam kiêu nhất định động thủ.
Bên kia.
Dịch Tiểu Phong cùng Tần Cầm Tuyết còn đang nói về tin tức trong thành, không biết cách đó không xa đang đao quang kiếm ảnh.
“Thái Tử Ngô quốc sắp đến, dù sao Trác Ngọc Lang cũng là huynh đệ của hắn, chỉ là không biết sẽ mang đến bao nhiêu đại quân, hẳn là chỉ mang theo tu sĩ thân tín ở Ngô quốc.” Tần Cầm Tuyết nhẹ giọng nói.
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Tới liền tới đi, mấy ngày nay vất vả ngươi.”
Tần Cầm Tuyết lắc đầu nói: “Tư chất cuả ta tầm thường, cũng không thiếu mấy ngày tu luyện này.”
Hai người lại nói thêm chốc lát, Tần Cầm Tuyết rời đi.
Dịch Tiểu Phong nhắm mắt, tiếp tục tu luyện.
……
Giữa trưa ngày tiếp theo.
Đệ tử Thiên kiếm thánh tông tiến đến gọi đến Dịch Tiểu Phong, kêu đám người Dịch Tiểu Phong đi phủ thành chủ.
Dịch Tiểu Phong không có cự tuyệt, lập tức nhích người.
Hàn Uyên tấm tắc bảo lạ nói: “Ta như thế nào cảm giác không khí trong thành thay đổi?”
Dịch Tiểu Phong cũng chú ý tới.
Trên đường phố không hề náo nhiệt nữa, dù số lượng đã tăng nhiều.
Mỗi người đều vội vội vàng vàng, tựa như có chuyện lớn sắp phát sinh.
Dịch Tiểu Phong rõ ràng cảm giác được không ít tu sĩ như có như không liếc hướng hắn.
“Không có việc gì, có Tam kiêu ở đây.” Liễu Như Thấm cười nói.
Lúc này mọi người mới phát hiện Tam kiêu thế mà theo ở phía sau.
Cao thủ chính là cao thủ, quay lại không tiếng động.
Mặt Tam kiêu không biểu tình, giống như không có tình cảm.
Đi trong chốc lát.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người.
Hắn ngăn Dịch Tiểu Phong lại, hưng phấn nói: “Dịch thần, Thiên hạ kiếm khách thu người sao? Nhận lấy ta! Ta cảm thấy ta trời sinh chính là một kiếm khách!”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hàn Uyên rút kiếm, muốn đuổi người này đi.
Dịch Tiểu Phong ngăn hắn lại, cười nói với tên người chơi này: “Chờ ngươi thật sự trở thành một tên kiếm khách lại tìm ta, Thiên hạ kiếm khách không phải trường tiểu học.”
Người chơi ngẩn người, hiểu rõ ý Dịch Tiểu Phong.
Hắn xấu hổ tránh ra, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại mở miệng nói: “Dịch thần, cẩn thận một chút, có vài người muốn nhằm vào ngươi.”
Dịch Tiểu Phong cười nói cảm ơn.
“Người nào tìm chết?” Hàn Uyên nói thầm nói.
“Không có việc gì, nhanh biết thôi.”
Dịch Tiểu Phong hơi hơi mỉm cười.
Hắn ở trong nhóm người chơi rất có danh khí, tự nhiên là đá kê chân cho rất nhiều người muốn thành danh.
Hắn đã sớm đã chuẩn bị tâm lý.
……
Trước phủ thành chủ.
Mười mấy tên đệ tử Thiên kiếm thánh tông chừa ra một khoảng đất trống.
Âu Ngũ Tử ngồi ở trên ghế, trước mặt hắn có mấy người đang tranh chấp, hắn nghe mà trán nổi gân.
“Hung thủ khẳng định là Tiếu Thiếu Mệnh!”
“Sai, hắn tất nhiên là muốn cướp Yêu kiếm.”
“Các ngươi có đầu óc hay không, khẳng định là việc làm của Huyết chưởng môn, Huyết chưởng môn hành sự quỷ dị, không có nơi đặt chân cụ thể, không sợ đắc tội với người khác, thư từ của Trác Ngọc Lang liền có thể chứng minh.”
Sau khi Dịch Tiểu Phong chui vào đám người, nghe đến mấy lời đối thoại này liền đoán được bọn họ là người chơi.
Chỉ có người chơi mới càn rỡ như thế.
Dân nguyên bản không có lá gan nhảy ra giúp tông môn địa vị xa xa chính mình điều tra án.
“Dịch Tiểu Phong tới!”
Trong đám người vang lên tiếng kinh hô, tu sĩ chung quanh đám Dịch Tiểu Phong nhanh chóng tránh ra.
Âu Ngũ Tử cùng vài người chơi đang tranh chấp cũng quay đầu nhìn ra.
Dịch Tiểu Phong đi đến trước mặt Âu Ngũ Tử, ôm quyền hành lễ.
“Không biết tiền bối có cái gì cần ta hỗ trợ?” Dịch Tiểu Phong nghiêm túc hỏi, vẻ mặt chính khí.
Âu Ngũ Tử nói: “Có người chỉ ra chỗ sai của ngươi, ta tự nhiên là tin ngươi, cho nên để ngươi đối mặt chất vấn.”
Lúc này, một người thanh niên tiến lên một bước, nói: “Tại hạ Tả Thần, thông qua manh mối Thiên kiếm thánh tông đã nắm giữ phỏng đoán ra một ít dấu vết sót lại.”
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn về phía hắn.
Tả Thần giả khụ một tiếng, nói: “Nhẫn trữ vật của người chết bị người khác lấy đi, nhưng trên người lại lưu lại hai phong thư từ, tuy là bút ký của người chết, nhưng việc này không khỏi quá đáng nghi đi? Hai phong thư chỉ hướng Tiếu Thiếu Mệnh, Huyết chưởng môn, trùng hợp chính là Dịch Tiểu Phong vừa vặn có thù oán với hai bên thế lực này.”
“Còn có kim độc của Kim tất suất trong đế giày người chết, lại chỉ hướng quá rõ ràng, nhằm vào chính là Bắc Nguỵ, theo ta được biết, Bắc Nguỵ Nhị hoàng tử cũng đang đuổi giết Dịch Tiểu Phong.”
Xôn xao ——
Các tu sĩ vây xem ồ lên, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong không có mở miệng, Tần Cầm Tuyết tiến lên một bước, nói: “Xin hỏi các hạ thuôc môn phái nào?”
Tả Thần nghẹn lại, do dự nói: “Tại hạ là tán tu.”
“Ngươi chỉ là một tên tán tu, như thế nào biết công tử nhà ta có thù oán với Bắc Nguỵ, Tiếu Thiếu Mệnh, thế nhân như thế nào không rõ ràng quan hệ giữa Kiếm Thánh cùng Bắc Nguỵ?”
“Kiếm Thánh nâng đỡ chính là Thái Tử Ly Huyền Thiền, nhưng Nhị hoàng tử Ly Tử Quyền vẫn luôn bị cô lập, hơn nữa Ly Tử Quyền có thù oán với Hàn Uyên, còn mâu thuẫn với Tiếu Thiếu Mệnh, trận chiến Kiếm mộ sơn hẳn là có người đã nghe thấy vài chuyện.”
“Ngươi là một tiểu tán tu Luyện Khí tầng một, lại biết được rất nhiều, ta hoài nghi ngươi là ma tu, cố ý tới ly gián quan hệ giữa công tử nhà ta cùng Thiên kiếm thánh tông, tiến thêm một bước là làm xấu quan hệ giữa Kiếm Thánh cùng tông chủ Thiên kiếm thánh tông, ý đồ đáng chết!”
Tần Cầm Tuyết mang vẻ mặt ghét cái ác như kẻ thù, khí thế không ngừng tăng vọt, nói tới mức Tả Thần không biết trả lời như thế nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất