Chương 166: Một bộ nghiêm túc đứng đắn
truyendichgiare.com
* * *
“Gia hỏa này lại là ai?”
Hàn Uyên cắn răng nói, xem khí thế của đại hán xích sắt này liền biết không phải người bình thường.
Mặt Bạch Kiêu không biểu tình nói: “Nhiễm Uế, xích sắt ẩn chứa kịch độc, nếu như bị đánh trúng, Đại la kim tiên cũng khó có thể cứu trị.”
Đám người Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Xích sắt to như vậy có phạm vi công kích quá lớn!
Hắc dạ sơn phái nhiều cao thủ như thế, xem ra đã hạ quyết tâm phải lấy được Yêu kiếm.
Bạch Kiêu tiến lên, nói: “Ta tới giết hắn!”
Nói xong, Bạch Kiêu hóa thành một đám ma khí tan ra, giây tiếp theo xuất hiện ở phía sau Nhiễm Uế.
Tay phải Nhiễm Uế run lên, xích sắt bên chân giống như cự mãng quất về hướng ma khí sau lưng.
Ma khí bị đánh tan, Bạch Kiêu xuất hiện ở giữa không trung, tay phải vung lên, ma khí tràn ngập, không biết bao nhiêu mũi tên đen bắn ra, từ bốn phương tám hướng giết về Nhiễm Uế.
Nhiễm Uế lấy xích sắt làm roi dài nhanh chóng múa máy, cuồng phong tàn sát bừa bãi, rung động cả con đường, chặn lại vô số mũi tên.
Nhiễm Uế theo sát huy động xích sắt, đánh về hướng đám Dịch Tiểu Phong.
Trong khoảnh khắc đó, xích sắt đột nhiên biến to, giống như cây mây lớn giữa trời xanh, thế không thể đỡ.
Đám người Dịch Tiểu Phong bị dọa, vội vàng né tránh.
Oanh một tiếng!
Đường phố bị nện sụp đổ, đá vụn bay tán loạn.
Tiểu hài tử bị bên đường dọa sợ, ngồi dưới đất gào khóc, chó nhỏ bên cạnh sợ tới mức run bần bật, không biết nên hướng chỗ nào để trốn.
Bạch Kiêu rơi xuống đất, vỗ ra một chưởng, ma khí tràn ngập mặt đất.
Ma khí nhanh chóng lan đến hai chân Nhiễm Uế, từng cánh tay xương khô từ trong ma khí thò ra, bắt lấy hai chân Nhiễm Uế.
Nhiễm Uế không có hoảng loạn, khinh thường hừ lạnh nói: “Chút tài mọn!”
Hắn lại lần nữa vung xích sắt, quét ngang trên mặt đất, đánh nát tất cả cánh tay xương khô xung quanh, ngay cả vách tường hai bên đường đều bị đánh nát.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới tiểu hài tử kia thiếu chút nữa bị đánh trúng.
Hắn cắn chặt răng, nhanh chóng tiến lên, đem tiểu hài tử mang đi.
Sau khi bay ra xa mấy chục mét, Dịch Tiểu Phong buông tiểu hài tử, nói: “Mau về nhà!”
Nói xong, hắn đẩy tiểu hài tử một cái.
Tiểu hài tử ngẩn người, vội vàng xoay người chạy trốn.
Đám người Hàn Uyên đi theo tới bên cạnh Dịch Tiểu Phong.
Lúc nào rồi, còn quản tiểu hài tử, chúng ta làm sao bây giờ? Là trốn? Hay là chờ Bạch Kiêu kết thúc chiến đấu?” Liễu Như Thấm gấp giọng hỏi.
Nhiễm Uế này quá mạnh!
Đối mặt với pháp thuật quỷ dị khó lường của Bạch Kiêu, biểu hiện nhẹ nhàng dị thường.
Oanh ——
Phía sau mọi người truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong thành nhô lên một tấm bia đá thật lớn, giống như một tòa tháp cao.
Phía trên tấm bia đá mơ hồ có thể nhìn thấy không ít thân ảnh đang nhanh chóng di chuyển.
Hắc Kiêu, Hồng Kiêu!
Bởi vì khoảng cách quá xa, đám người Dịch Tiểu Phong cũng không cách nào phán đoán tình hình chiến đấu.
Tình thế trở nên nguy cấp.
Tam kiêu đều bị kiềm chế, lúc này nếu là lại có cao thủ Hắc dạ sơn nhảy ra, vậy bọn họ lại phải vào cảnh cửu tử nhất sinh.
Hàn Uyên nhìn về phía Liễu Như Thấm, gấp giọng nói: “Kiếm Ma, còn không mau biến thân!”
Liễu Như Thấm cắn răng, không có trả lời.
Đúng lúc này.
Một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Dịch công tử! Lại đây, ta mang các ngươi rời khỏi Bạch Viên thành!”
Đám người Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quách Linh Linh ở mái hiên cách đó không xa đang vẫy tay.
Tần Cầm Tuyết thấp giọng nói: “Đi cùng nàng thôi, nàng là nữ nhi thành chủ, nói không chừng biết thông đạo ngầm.”
Từ biểu hiện lúc trước của Quách Linh Linh, xác thật là thích Dịch Tiểu Phong, hẳn là sẽ không hại hắn.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Bạch Kiêu, Bạch Kiêu cùng Nhiễm Uế chiến đến khó phân thắng bại, trong phạm vi trăm trượng đã hóa thành phế tích.
Nhiễm Uế đứng bất động ở tại chỗ, mặc cho Bạch Kiêu tấn công như thế nào, đều không làm gì được hắn.
“Đi thôi, chúng ta ở đây ngược lại sẽ làm Bạch Kiêu phân tâm!”
Dịch Tiểu Phong trầm giọng nói, sau đó chạy tới chỗ Quách Linh Linh.
Lấy thực thực Bạch Kiêu, đánh không lại còn có thể trốn.
Rất mau, bọn họ liền tới chỗ đình viện mà Quách Linh Linh đang đứng.
Quách Linh Linh từ mái hiên nhảy xuống, nói: “Theo ta đi, dưới Bạch Viên thành tất cả đều là mật đạo, chuyên dùng để chạy trốn.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Theo Tam kiêu cùng Hắc dạ sơn bắt đầu chiến đấu, Bạch Viên thành lâm vào hỗn loạn.
Không bao lâu.
Đám người Dịch Tiểu Phong thông qua một giếng nước tiến vào trong địa đạo.
Địa đạo mới đầu nhỏ hẹp, nhưng đi tới thì càng ngày càng rộng.
Mọi người đi theo sát Quách Linh Linh.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía bóng dáng nàng, trong lòng có chút khẩn trương.
Nếu là lúc này Quách Linh Linh âm bọn họ một tay, vậy không phải xong a?
Bỗng nhiên!
Đám người Dịch Tiểu Phong nhìn thấy một khối thây khô nằm trên mặt đất, còn chết không nhắm mắt, kinh khủng dọa người.
Quách Linh Linh giống như không có nhìn thấy, trực tiếp lướt qua.
Dịch Tiểu Phong dừng bước chân, những người khác cũng như thế.
Quách Linh Linh chú ý tới tiếng bước chân phía sau ngừng lại, không khỏi xoay người, gấp giọng nói: “Dịch công tử, mau đi thôi!”
Mặt Dịch Tiểu Phong không biểu tình hỏi: “Con đường này thật là đường ra sao? Vừa rồi có cái thây khô là chuyện như thế nào?”
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Quách Linh Linh cắn răng, hơi hơi cúi đầu.
Trong đường hầm tối tăm, cách tám trượng mới có một trản đèn dầu.
Quách Linh Linh giờ phút này có vẻ giống như ma quỷ, làm lưng mọi người phát lạnh.
Sẽ không phải thật sự bị đưa tới ma quật đi!
Quách Linh Linh hít sâu một hơi, nói: “Những thứ này là do phụ thân ta làm, đại nạn buông xuống, hắn vì gia tăng số ngày sống sót, không thể không tu hành ma công, nhưng hiệu quả rất nhỏ, cho nên hắn mới triển khai luận võ chiêu thân, hy vọng thông qua ta bám vào đại tông môn, mưu toan tiên đan thần dược.”
“Hiện tại những chuyện này không quan trọng, quan trọng nhanh rời đi, phụ thân ta đêm qua trọng thương mà về, nói cho ta biết, Thiên kiếm thánh tông cùng Càn cực cung rất có thể không ngăn được Hắc dạ sơn, cho nên ta mới đến tìm các ngươi!”
Nghe vậy, đám người Dịch Tiểu Phong hai mặt nhìn nhau, không biết nên tin hay không.
Quách Linh Linh nôn nóng vạn phần, nói: “Dịch công tử! Đi thôi! Nếu không đi liền không kịp!”
Dịch Tiểu Phong cắn răng nói: “Đi thôi!”
Chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể tin tưởng Quách Linh Linh.
Đoàn người tiếp tục lên đường.
Kế tiếp bọn họ nhìn thấy càng ngày càng nhiều thây khô.
Khó có thể tưởng tượng, thành chủ Quách Mao này rốt cuộc giết hại bao nhiêu người vô tội.
Một loạt tiếng bước chân từ phía sau đám Dịch Tiểu Phong truyền đến.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, những người khác sợ hãi.
Chạy trốn chậm nhất, Lữ Thư An thiếu chút nữa tiểu ra quần.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trong bóng đêm nhào ra.
“Đừng sợ, là ta, ta cũng muốn chạy trốn.”
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Người tới rõ ràng là Kiếm Trăn.
Hàn Uyên kinh ngạc kêu lên: “Sao ngươi lại tới đây?”
Kiếm Trăn đi tới trước Lữ Thư An dừng lại, mặt không biểu tình nói: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, ta tự nhiên muốn rời đi, vừa vặn ngửi được hơi thở của Dịch Tiểu Phong, các ngươi chạy trốn nhanh như vậy, phỏng chừng là có cách chạy trốn, cho nên ta liền đi theo.”
Kiếm Trăn vòng qua Lữ Thư An, Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết, Liễu Như Thấm, cũng đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Hắn thúc giục nói: “Đừng thất thần, chạy nhanh đi!”
Nghe vậy, đám người Dịch Tiểu Phong lấy lại tinh thần, cất bước, tiếp tục đi tới.
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Thằng này rõ ràng sợ muốn chết, thế nhưng còn giả bộ nghiêm túc.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Kiếm Trăn sở dĩ từ bỏ ác chiến với hắn, khả năng cũng có nguyên nhân sợ chết.
Hàn Uyên cười nói: “Không nghĩ tới thiên kiêu Thiên kiếm bảng cũng sẽ chật vật như chúng ta.”
Kiếm Trăn cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Các ngươi quá trẻ tuổi, phàm là lang bạt thiên hạ, có thể nào không gặp đến tình cảnh cửu tử nhất sinh? Khốn cảnh hôm nay ở trong trải nghiệm của ta cũng không tính là cái gì, nhớ năm đó ta một mình xông yêu quật, bị mấy trăm vạn yêu quái đuổi giết, vẫn nhẹ nhàng chạy trốn.”