Chương 183: Quỷ tuyệt sát thủ, ngẫu nhiên gặp được tiên phẩm
truyendichgiare.com
* * *
Trên dãy núi, một thanh kiếm thật lớn xuyên qua biển mây, đám người Dịch Tiểu Phong ở phần mũi kiếm.
Trước mặt Nam Tần tôn giả bày một cái đỉnh to, đang luyện đan.
Đám người Dịch Tiểu Phong ngồi vây quanh nhau, đang kiểm kê đống nhẫn trữ vật, túi trữ vật của nhóm cao thủ Hắc dạ sơn.
Dịch Tiểu Phong cũng để những người khác hỗ trợ cùng nhau kiểm kê, không e ngại chút nào.
Trước mắt bao người, phỏng chừng cũng không ai dám làm gì lén lút.
“Đã xong đã xong……”
Hàn Uyên nhếch miệng cười ngớ ngẩn, trong tay cầm một quả nhẫn trữ vật.
Những cao thủ đó đã chết lâu như vậy, ấn ký nhận chủ lưu tại nhẫn trữ vật, túi trữ vật đều đã biến mất.
Bọn Dịch Tiểu Phong mỗi người đều thay đổi nhẫn trữ vật.
Nhẫn trữ vật của bọn họ là cấp thấp, không gian chứa đựng không lớn.
Sau khi thay đổi, không gian tăng gấp mấy chục lần, Dịch Tiểu Phong có nhẫn trữ vật cao cấp nhất, có không gian hơn một ngàn mét khối.
Pháp khí, đan dược, bí tịch, phù chú, thiên tài địa bảo, tài liệu luyện khí..., cái gì cần có đều có.
Dịch Tiểu Phong cũng mừng rỡ không khép miệng được.
Một đợt phất nhanh.
Kiếm Trăn ở phía trước điều khiển phi kiếm, ánh mắt thường hay liếc về phía sau, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Tài lữ pháp địa, tài ở vị trí thứ nhất.
Bất luận một vị tu sĩ nào muốn tu hành, đều không thể bỏ qua một chữ.
Dù yêu nghiệt thiên tài cũng sẽ gặp được bình cảnh, mà đan đạo, khí đạo có thể trợ giúp tu sĩ nâng cao một bước.
Trước mặt mọi người người kiểm kê, sau khi kết thúc, Dịch Tiểu Phong cho đám Hàn Uyên mỗi người tự chọn ba quyển bí tịch mình thích, đại đa số bí tịch đều trùng nhau, dù sao những cao thủ này đều đến từ Hắc dạ sơn.
Hắn còn phân một ít linh thạch cho mọi người, dù vậy, hắn vẫn chiếm nhiều nhất.
Tài nguyên mọi người được phân chia cộng lại đều xa xa không bằng hắn.
Đối với việc này, mỗi người không có người có ý kiến, ngược lại càng thêm công nhận Dịch Tiểu Phong.
Liên tục lên đường ba ngày.
Khoảng cách tới Thất tinh đan thành càng ngày càng gần.
Một đêm này.
Mọi người nghỉ ngơi trên sườn núi.
Nam Tần tôn giả đem chín đóa Kỳ sắc quỷ hoa luyện chế thành đan dược.
Dịch Tiểu Phong dùng ba viên, Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết, Liễu Như Thấm, Kiếm Trăn, Quách Linh Linh, Lữ Thư An mỗi người một viên.
Tiêu hoá xong ba viên Kỳ sắc quỷ đan, linh lực của Dịch Tiểu Phong căng đầy, khoảng cách Trúc Cơ cảnh tầng chín chỉ kém một bước.
Tần Cầm Tuyết có tốc độ đột phá nhanh nhất, bởi cảnh giới thấp, đã đạt tới Luyện Khí cảnh tầng bảy.
Thảm nhất chính là Lữ Thư An.
Một viên Kỳ sắc quỷ đan thế mà không có làm một tia linh lực mỏng manh kia của hắn tăng cường.
Lữ Thư An tuyệt vọng.
Lần đầu tiên mọi người không có trào phúng hắn, chỉ có thương hại.
Củi mục đến mức này thật là hiếm.
Lữ Thư An hoàn toàn suy sụp, chỉ thiếu một bầu r để say.
“Sư huynh, nguyên lai ta thật sự không có thiên phú……” Lữ Thư An dựa vào vai Hàn Uyên nghẹn ngào khóc thút thít.
Hàn Uyên mang vẻ mặt ghét bỏ, rất muốn đẩy hắn ra, nhưng xem hắn đau lòng như vậy, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Nam Tần tôn giả thì vuốt râu, như suy tư gì đó.
Dù củi mục cũng không có khả năng mục tới mức như vậy a.
Thân thể tiểu tử này có cổ quái!
Chẳng lẽ có phong ấn?
Nhưng lúc trước từng dò xét rồi, cũng không có phát hiện phong ấn.
Hay là phong ấn vượt qua tu vi của hắn?
Nam Tần tôn giả liếc hướng Dịch Tiểu Phong.
Hắn phát hiện ánh mắt Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Lữ Thư An thế mà mang theo ý cười.
Chuyện này liền lạ lùng.
Dịch Tiểu Phong đúng là cười.
Tiểu tử Lữ Thư An này khóc thật xấu!
Dịch Tiểu Phong cảm thấy hẳn là dược hiệu của Kỳ sắc quỷ đan không đủ để kích hoạt Hỗn nguyên Thiên Nhãn, cho nên hắn cũng không thất vọng.
Chung quy sẽ có một ngày, theo hắn càng ngày càng mạnh, chắc chắn sẽ tiếp xúc đến đan dược có thể thức tỉnh Hỗn nguyên Thiên Nhãn, cho nên hắn cũng không gấp.
Hiện tại cũng tốt, không có cách nào tu luyện linh lực, Lữ Thư An có thể chuyên tâm luyện kiếm.
Có lẽ hắn có thể ở trên kiếm đạo đạt tới một loại cực hạn.
Dịch Tiểu Phong không biết khi mình cười lại bị Nam Tần tôn giả cho rằng cao thâm khó đoán.
Nam Tần tôn giả bắt đầu suy tư về những hành động của Dịch Tiểu Phong dọc theo đường đi.
Quỷ dị.
Đặc biệt là năng lực có thể tìm cơ duyên ẩn giấu của Dịch Tiểu Phong.
Kim thân xá lợi, Kinh thần kiếm quyết, những thứ này đều là tuyệt thế cơ duyên, Nam Tần tôn giả đời này đều không có gặp được.
Hay là Dịch Tiểu Phong còn có thân phận khác mà hắn không biết?
Lại nghĩ đến Bạch Hồng Tiêu tin tưởng Dịch Tiểu Phong như vậy, Nam Tần tôn giả càng nghĩ càng đi xa.
Hình tượng Dịch Tiểu Phong ở trong lòng hắn bắt đầu cao lớn lên.
Nếu Dịch Tiểu Phong biết Nam Tần tôn giả bắt đầu kính sợ chính mình, khẳng định cười ra tiếng.
……
Đêm khuya.
Tất cả mọi người đang tu luyện, Dịch Tiểu Phong cũng là như thế.
Triền núi im ắng, nơi xa trăng rằm là sáng ngời.
Hưu ——
Một tiếng xé gió truyền đến.
Dịch Tiểu Phong theo phản xạ có điều kiện trợn mắt nhảy ra xa.
Một thanh kiếm cẳm ở chỗ hắn vừa đả tọa.
Những người khác cũng bị kinh động.
Chỉ thấy một người người áo đen từ triền núi xông lên, nhanh chóng rút kiếm cắm ở trên cỏ, tiếp tục giết hướng Dịch Tiểu Phong.
Thật nhanh!
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Keng!
Kiếm của người áo đen bị Đế tâm kiếm chặn lại.
Kiếm Trăn đang lo không có cơ hội biểu hiện, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn híp mắt lạnh lùng nói: “Chỉ là một thích khách Kim Đan cũng dám đột kích giết thủ lĩnh Thiên hạ kiếm khách chúng ta?”
Hắn dùng sức đẩy, kiếm khí bùng nổ, trực tiếp đẩy lui người áo đen.
Đôi tay người áo đen nâng lên, ở trên không trung giảm tốc độ, vững vàng dừng ở dưới chân triền núi.
“Người này giao cho tại hạ!”
Kiếm Trăn vung kiếm nói, khí phách hăng hái.
Hàn Uyên bĩu môi nói: “Không ai giành với ngươi!”
Nam Tần tôn giả trợn mắt, nhìn về phía người áo đen, suy tư gì đó.
Kiếm Trăn lao xuống, tốc độ không chậm hơn người áo đen, thậm chí càng nhanh.
Keng! Keng! Keng……
Hai người nhanh chóng vung kiếm, kiếm pháp siêu quần, ở trong đêm khuya, kiếm quang lóng lánh, lộng lẫy bắt mắt.
Dịch Tiểu Phong cẩn thận quan chiến, rất rõ ràng là Kiếm Trăn chiếm thế thượng phong.
Thực lực của Kiếm Trăn không đơn giản, đối mặt Thiên hạ kiếm Văn đạo đều có thể chịu đựng, ít nhất so với đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên kiếm thánh tông, Trác Ngọc Lang mạnh hơn.
Không có dựa vào kiếm khí hoặc là pháp thuật mạnh mẽ, toàn dùng kiếm pháp, hoàn toàn nghiền áp người áo đen, đánh đến người áo đen trở tay không kịp.
Không bao lâu..
Người áo đen căng không được nữa, xoay người bỏ chạy.
Thủ đoạn chạy trốn của thằng này thật ra rất tốt, hóa thành một đạo kiếm quang, bay nhanh vào núi rừng, nhanh chóng biến mất.
Kiếm Trăn thu kiếm, xoay người đi lên triền núi.
Hắn khí phách hăng hái đi qua trước mặt Hàn Uyên.
Hàn Uyên nói: “Địch nhân cũng không bắt được, đây là thiên tài Thiên kiếm bảng lừng lẫy sao?”
Bước chân Kiếm Trăn chợt dừng lại.
Nam Tần tôn giả nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, nói: “Người này hẳn là Quỷ tuyệt thích khách, Quỷ tuyệt thích khách thần bí khó dò, thông thường khi mời Quỷ tuyệt thích khách, cần có số tiền lớn cùng với lợi thế quan trọng.”
“Nói chung, Quỷ tuyệt nhiệm vụ, thích khách cần phải hoàn thành, dù hy sinh bao nhiêu thích khách, đều sẽ không từ bỏ.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày nói: “Làm sao vẫn còn có người muốn xử ta?”
Nam Tần tôn giả bất đắc dĩ nói: “Không đề cập tới những người ngươi giết, kẻ thù của Kiếm Thánh thật sự là quá nhiều, thậm chí có thể nói thù địch khắp thiên hạ.”
“Đánh không lại Kiếm Thánh, còn không thể trả thù đồ đệ của hắn sao? Huống hồ Kiếm Thánh đã rời Đại Càn châu.”
Dịch Tiểu Phong bất đắc dĩ.
Bạch Hồng Tiêu tuy rằng mang đến cho hắn chỗ tốt rất lớn, nhưng cũng mang đến phiền toái liên tục.
Không có biện pháp, trên thế giới không có chuyện tuyệt đối tốt.
Kiếm Trăn mở miệng nói: “Quỷ tuyệt lai lịch thần bí, ở Trung Nguyên châu cũng có hung danh, rất không đơn giản, nhưng muốn Quỷ tuyệt từ bỏ ám sát, cũng không phải không có khả năng, chỉ cần chúng ta mạnh mẽ đến mức khiến cố chủ không đủ lợi thế sai khiến Quỷ tuyệt.”
“Giống như giết chúng ta yêu cầu thù lao nhất định, mới có thể dùng thích khách tương ứng, nhưng cố chủ không lấy ra nhiều như vậy, Quỷ tuyệt liền sẽ tự động từ bỏ nhiệm vụ.”
“Nguyên nhân chính là như thế, Quỷ tuyệt mới có thể trường tồn, tuy là tổ chức thích khách, nhưng đều không phải là chết dính khó đánh, làm việc vẫn lưu một đường.”
Này cũng gọi là lưu một đường?
Dịch Tiểu Phong âm thầm phun nhổ.
Hàn Uyên hừ nói: “Vừa rồi, người nọ ngay cả Kiếm Trăn đều đánh không lại, có nghĩa tài lực của cố chủ bình thường.”
Khoé miệng Kiếm Trăn co rút.
Bởi vì bị người áo đen hành thích, mọi người bắt đầu có cảnh giác.
Khi ánh mặt trời loé qua núi rừng, bọn họ liền khởi hành tiếp tục lên đường.
Bọn họ không có ngự kiếm phi hành, mà là đi bộ.
Ban ngày trừ lên đường, bọn họ còn phải luyện kiếm.
Lữ Thư An từ khi gặp đả kích, dựa theo Dịch Tiểu Phong phân phó, chuyên tâm luyện kiếm.
Giữa trưa.
Mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Dịch Tiểu Phong đang đả tọa, những người khác ở bên cạnh hắn, nhưng vẫn cách một chút.
Hưu ——
Dịch Tiểu Phong trợn mắt nhìn lại, người áo đen đêm khuya lại tới nữa.
Kiếm Trăn phản ứng cực nhanh, trở tay ném Đế tâm kiếm.
Đế tâm kiếm bốc cháy, người áo đen sợ hãi vội vàng né tránh.
Hắn xoay người trên không trung, khi rơi xuống đất thì nửa quỳ.
Hắn ngẩng đầu nhìn, hai mắt lạnh băng, thấp giọng mắng: “Lại là gia hỏa này!”
Kiếm Trăn nhanh chóng vọt tới, tay phải nắm lấy vỏ Đế tâm kiếm, giết hướng người áo đen.
“Lần này chắc chắn không để ngươi chạy thoát!”
Kiếm Trăn nhanh chóng run kiếm, kiếm khí ngang dọc, giống như mưa rền gió thét nhắm về phía người áo đen, thanh thế to lớn.
Người áo đen nhảy về sau, hắn trở tay ném kiếm, giống như đang ném một cái roi, kiếm khí vàng kim quấn quanh thân hắn, hình thành một quả chuông vàng, ngăn trở kiếm khí đánh tới.
Hai người lại lần nữa triền đấu, cận chiến so kiếm thuật.
Dịch Tiểu Phong không có để ý, an tâm tu luyện.
Chiến đấu liên tục.
Kiếm Trăn lại lần nữa chiếm thế thượng phong, nghiền áp người áo đen.
Không bao lâu, người áo đen lại chạy thoát.
Kiếm Trăn đuổi theo trong chốc lát, thật sự là đuổi không kịp, chỉ có thể từ bỏ.
“Lại đuổi không kịp?” Hàn Uyên châm chọc.
Kiếm Trăn hừ nói: “Tên kia bị trọng thương, phỏng chừng sẽ không đến nữa.”
Mọi người cười cười.
Một canh giờ sau.
Bọn họ nhích người đi tiếp.
Khoảng cách tới Thất tinh đan thành đã không xa, mặc dù là đi bộ, nhiều nhất là ngày mai có thể tới nơi.
Nam Tần tôn giả bắt đầu giới thiệu Thất tinh đan thành cho mọi người.
Thất tinh đan thành có lai lịch xa xưa, là một trong những thành trì tu chân cổ xưa nhất Đại Càn châu.
Sáng tạo thành này chính là Đan hoàng.
Truyền thuyết Đan hoàng từng luyện chế Tiên đan, hiến cho một vị hoàng đế cuối cùng thống nhất Đại Càn châu, trợ giúp phi thăng.
Niên đại xa xăm, tính chân thật của truyền thuyết này vẫn luôn bị người ta lên án, nhưng mặc kệ như thế nào, câu chuyện này xác thật trở thành một trong những ấn tượng kinh điển khi nhắc tới Thất tinh đan thành.
Lúc hoàng hôn.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi ngang qua một sơn thôn.
Trong sơn thôn này đều là tu sĩ, còn tương đối náo nhiệt, có thể là gần tới Thất tinh đan thành, có rất nhiều tu sĩ bày hàng bán đan dược.
Sau khi vào thôn, Dịch Tiểu Phong hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Đó là Dịch Tiểu Phong a!”
“Dịch Tiểu Phong như thế nào tới? Hay là hắn cũng quan tâm bí cảnh?”
“Không rõ lắm, cẩn thận một chút, bên cạnh Dịch Tiểu Phong đều là cao thủ.”
“Nghe nói, hiện tại Dịch Tiểu Phong đã có thể so với cao thủ Kim Đan cảnh, thật hay giả?”
“Ai biết được?”
Dịch Tiểu Phong có thể lờ mờ nghe được một ít người bàn tán, nguyên lai là người chơi.
Hắn không có để ý, ánh mắt nhìn về phía quầy hàng ven đường.
Đi trong chốc lát.
Hắn bỗng nhiên dừng bước chân.
Xoay người đi tới trước một quầy hàng, hắn thấy được ánh sáng hồng.
Trước mắt hiện ra một hàng chữ:
Địa Tạng linh bình ( tiên phẩm tàn phá ): Bình này là do mảnh vỡ của tiên khí thần bí biến thành, có thể tự hấp thu thiên địa linh khí, ngưng tụ thành tụ khí đan.