Chương 190: Kinh biến trong cung, tồn tại lão quái
truyendichgiare.com
* * *
Nghe Trác Tiên Dung đột nhiên nghi ngờ, Dịch Tiểu Phong sợ tới mức tim đập bang bang.
Nha đầu thúi này làm sao mà biết được?
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong âm u, hắn vỗ bàn một cái, Trác Tiên Dung giật mình cả người run lên.
“Muốn vu oan giá họa! Sợ gì không có lý do!”
Dịch Tiểu Phong nhắm mắt, trầm giọng nói: “Công chúa! Ngươi liền giết ta đi! Dù sao ngươi chỉ muốn giết ta, khắp nơi làm khó dễ, uổng cho ta mới đến, gặp ngươi nhanh nhẹn đáng yêu, trực tiếp đem kiếm pháp sở trường của mình truyền thụ cho ngươi, không nghĩ tới một mảnh chân tình bị ngươi chà đạp!”
“Cho ta một cái thống khoái!”
“Phan An ta đời này không có chịu qua ủy khuất như thế!”
Hắn đột nhiên thổ lộ tâm tình, Trác Tiên Dung nghe mà sửng sốt.
Bốn chữ nhanh nhẹn đáng yêu làm tâm hồn nàng run lên, mặt đẹp ửng đỏ, phồng má cười hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy bản công chúa đáng yêu?”
Cũng?
Vô sỉ!
Dịch Tiểu Phong hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Trác Tiên Dung cười nói: “Được rồi được rồi, bản công chúa chỉ nói giỡn, ngươi đối với bản công chúa tốt như vậy, bản công chúa làm sao bỏ được mà giết ngươi?”
Dịch Tiểu Phong không hé răng.
Diễn phải diễn cho trọn.
Trác Tiên Dung thổi hắn một hồi lâu, hắn mới ‘ từ bỏ ’.
Buổi chiều, Trác Tiên Dung quấn lấy hắn tiếp tục luyện kiếm.
Mãi cho đến sau khi kết thúc bữa tối, Dịch Tiểu Phong được thả về.
Hắn trực tiếp về phòng, tiếp tục tu luyện Ngự linh thần pháp.
Liên tiếp mấy ngày.
Đều là cái dạng này.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc hoàn toàn học xong Ngự linh thần pháp.
Hắn lại nhiều thêm một chiêu giết địch hạng nhất.
Đắc ý.
Mấy ngày nay, hắn offline hai lần.
Từ trên mạng biết được, lão thành chủ Thất tinh đan thành đã chết, Thất tinh đỉnh bị người khác đánh cắp, việc này đã khiến cho tranh luận nổi lên ở Đại Càn châu cùng trên mạng.
Rất nhiều người đều suy đoán là do thái tử Ngô quốc làm.
Nhưng lão thành chủ vốn dĩ đã đại nạn buông xuống, Thất tinh đỉnh tuy rằng có danh khí lớn, nhưng chỉ có sức hấp dẫn lớn đối với luyện đan sư.
Dù cho là Ngô quốc cướp đi Thất tinh đỉnh, cũng không có người dám vì vậy mà truy cứu Ngô quốc.
Thất tinh đan thành cũng như thế, so với Thất tinh đỉnh, bọn họ càng để ý vị trí thành chủ Thất tinh đan thành.
Dần dần, chuyện này xem như không giải quyết được gì.
Dịch Tiểu Phong cũng hoàn toàn ổn định ở hoàng cung Ngô quốc.
Một đêm khuya.
Đang tu luyện, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nghe được trên mái hiên truyền đến tiếng bước chân, hắn không khỏi trợn mắt.
Hắn lặng lẽ lấy ra một thanh trường kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
Ở hoàng cung Ngô quốc, hắn không dám tùy tiện lấy Vô pháp kiếm, hàn kiếm ngàn năm ra, để tránh bại lộ.
Trong hoàng cung có không ít người chơi trở thành thái giám, cung nữ.
Không sai.
Thái giám!
Những người chơi này đều không phải tự nguyện, chỉ là bị người xấu bắt lấy, bán cho hoạn quan, cắt mệnh căn, tuy rằng đã trải qua thống khổ kinh người, nhưng thân thể của bọn hắn ở hiện thực vẫn là hoàn hảo không tổn hao gì.
Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể ở trong trò chơi tiếp tục làm thái giám.
Bởi vì thân phận thái giám, bọn họ còn có thể tiếp xúc đến hậu cung.
Trên mạng, một diễn đàn nào đó nói có không ít hoàng thất phong hoa tuyết nguyệt.
Tiếng bước chân trên mái hiên rất nhanh liền biến mất, phỏng chừng đã đi xa.
Dịch Tiểu Phong lặng lẽ lấy phệ linh bò cạp ra, sai phệ linh bò cạp đi theo dõi.
Phệ linh bò cạp nhanh chóng đuổi tới người nọ, đồng thời đem hình ảnh truyền cho Dịch Tiểu Phong.
Đây là một thái giám.
Xem bóng dáng này, không cách nào phân biệt tuổi tác, cũng nhìn không thấy khuôn mặt.
Tốc độ của thằng này còn có chút mau, thân thủ bất phàm, nhưng hình như hắn cố ý đi trên mái hiên, hành vi này khiến Dịch Tiểu Phong khó hiểu.
Quả nhiên.
Không bao lâu, thị vệ trong hoàng cung liên tiếp xuất hiện, bắt đầu đuổi bắt người này.
Thái giám thần bí sau khi bị vây quanh, hóa thành một đám sương khói tiêu tán.
“Đây là pháp thuật gì?”
“Mọi người cẩn thận, người này không đơn giản!”
“Tối nay cần phải bắt lấy hắn, nếu không bệ hạ sẽ tức giận.”
“Hy vọng không phải là thích khách.”
“Điều động nhiều thị vệ hơn.”
Bọn thị vệ giao lưu với nhau, sau đó nhanh chóng phân tán ra.
Phệ linh bò cạp tiếp tục di chuyển.
Di chuyển gần nửa canh giờ, phệ linh bò cạp thế mà ngoài ý muốn phát hiện tên thái giám thần bí kia.
Gia hỏa này ngồi xổm bên ngoài tường tẩm cung của một phi tử, đôi tay hướng tới bức tường lau tới lau lui, không biết đang làm cái gì.
Phệ linh bò cạp không có đến quá gần, để tránh bị phát hiện.
Một lát sau.
Một phi tử đẹp đẽ lặng lẽ đi ra.
“Ngươi làm gì lại đây, ngươi điên rồi sao?” Phi tử thấp giọng trách mắng.
Dưới bóng đêm, dáng người của nàng thướt tha, xuyên qua váy mỏng dưới thân thể, đường cong như ẩn như hiện.
Thái giám cười nói: “Không có việc gì, ta vừa dụ bọn họ rời đi rồi, tối nay ta có thể hầu hạ nương nương thật tốt.”
Phi tử hờn dỗi nói: “Không được, bệ hạ mới vừa đi.”
“Vậy cũng vừa lúc, ta cũng muốn dính chút khí vận của đế vương.”
Hai người bắt đầu xô xô đẩy đẩy, muốn mà giả vờ.
Dịch Tiểu Phong nhìn không được.
Cẩu nam nữ!
Đúng lúc này.
Thanh âm Trác Tiên Dung từ ngoài cửa truyền đến, cắt ngang sự chú ý của Dịch Tiểu Phong.
“Phan An, ngủ rồi sao?”
Dịch Tiểu Phong hữu khí vô lực đáp: “Ngủ.”
Loảng xoảng ——
Trác Tiên Dung bước nhanh đi vào, ánh mắt điên cuồng nhìn khắp các ngõ ngách trong phòng.
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Nha đầu thúi này lại muốn làm cái quỷ gì?
Trác Tiên Dung nhìn về phía Dịch Tiểu Phong cười nói: “Vừa rồi trong hoàng cung xuất hiện thích khách, bản công chúa muốn nhìn một chút có phải trốn ở chỗ ngươi hay không.”
Vẫn còn hoài nghi lão tử?
Dịch Tiểu Phong tức giận, nhưng không dám phát tiết.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo đi, hiện tại trong hoàng cung đều đang hô bắt thích khách, chúng ta đi xem.”
Trác Tiên Dung vui cười nói, nguyên lai vừa rồi chỉ là hù dọa Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Nhìn cái gì? Không sợ gặp được thích khách?”
Trác Tiên Dung mang vẻ mặt thần bí nói: “Trong hoàng cung có một vị lão quái vật, bất luận cái thích khách nào dám ở trong hoàng cung giết người, đều phải chết.”
“Chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt mà thôi, tốt nhất chết bớt mấy cái phi tử ta chán ghét!”
Nghe vậy, Dịch Tiểu Phong không khỏi tò mò.
Vị lão quái vật kia là ai?
Có thể lợi hại như Vệ ma?
“Vậy đi thôi.” Dịch Tiểu Phong gật đầu nói.
Nhân tiện hắn cũng có thể biết địa hình trong hoàng cung.
Hai người lập tức xuất phát.
Trên đường, Dịch Tiểu Phong dò hỏi lai lịch vị lão quái vật kia.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, từ khi hiểu chuyện liền nghe nói có một vị lão quái vượt qua Nguyên Anh ở chỗ sâu trong hoàng cung, bảo hộ mỗi một thế hệ hoàng đế Ngô quốc.” Trác Tiên Dung trả lời.
Dịch Tiểu Phong âu sầu.
Nếu là sự thật, hắn muốn giết Trác Sính Thiên liền quá khó khăn.
Hắn cảm thán nói: “Như thế xem ra, Ngô quốc quả thật là vương triều đệ nhất Đại Càn châu.”
“Đó là tự nhiên!”
Trác Tiên Dung đắc ý cười nói, nàng có vẻ hoạt bát dị thường, ánh mắt không ngừng nhìn chung quanh.
Hình như đang tìm kiếm cái gì.
Trong hoàng cung, tường viện rất cao, giống như quy tắc trong cung, không thể vượt qua.
Bởi vì thích khách, hoàng cung trở nên náo nhiệt, nơi nơi đều tiếng ồn ào.
Rất nhiều thị vệ hoàng cung cầm cây đuốc, tìm kiếm khắp nơi, cũng có thái giám, cung nữ đứng ở các cung viện chờ đợi sai bảo.
Địa vị của Trác Tiên Dung ở trong hoàng cung rõ ràng rất cao, bọn thị vệ nhìn thấy phi tần đều không hành lễ, nhưng mỗi lần gặp được Trác Tiên Dung, đều không thể không dừng lại hành lễ.
Dịch Tiểu Phong rất tò mò, Trác Tiên Dung chẳng lẽ là nữ nhi của Hoàng Hậu tương lai?
“Nhìn dáng vẻ thích khách rất có thể đã rời khỏi hoàng cung, đám ngu ngốc này, làm ra động tĩnh lớn như vậy!” Trác Tiên Dung phun nhổ nói.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Chúng ta qua bên kia đi dạo đi.”
Trác Tiên Dung gật đầu.
Dưới sự cố ý dẫn dắt của Dịch Tiểu Phong, rất mau, hai người liền đi tới bức tường vừa nãy mà tên thái giám thần bí đã ngồi xổm.
“Nơi này là tẩm cung của Lật phi.” Trác Tiên Dung hừ nói.
Rất rõ ràng, nàng không thích Lật phi.
“Nơi này cả thái giám, cung nữ đều không thấy, nói không chừng có kỳ quái, chúng ta đi vào nhìn một chút.” Dịch Tiểu Phong nhướng mày nói.
Trác Tiên Dung nghĩ nghĩ, gật đầu đi theo.
Hai người trèo tường vào cung.
Dịch Tiểu Phong lần mò theo hướng phệ linh bò cạp, rất mau liền đi tới một ô cửa sổ trước.
Bên trong tối tăm, giống như không có người.
Dịch Tiểu Phong ngồi xổm xuống, ý bảo Trác Tiên Dung cũng ngồi xổm xuống, không nên nói chuyện.
Trác Tiên Dung nghi hoặc, không rõ Dịch Tiểu Phong đang làm cái quỷ gì.
Lúc này.
Nàng bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng thở dốc cổ quái.
Sắc mặt nàng nháy mắt thay đổi.
Bóng đêm tối tăm, Dịch Tiểu Phong vẫn có thể nhìn đến mặt đẹp của nàng trở nên đỏ bừng.
“Phụ hoàng như thế nào……”
Trác Tiên Dung lẩm bẩm tự nói.
“Ai?”
Thanh âm thái giám thần bí bỗng nhiên truyền ra tới.
Trác Tiên Dung trừng to đôi mắt, không phải tiếng phụ hoàng!
Phụ hoàng của nàng bị đội nón xanh rồi?
“A ——”
Tiếng kêu thảm thiết của Lật phi vang lên.
Phanh!
Cửa sổ bị đánh vỡ, Dịch Tiểu Phong lập tức ôm lấy Trác Tiên Dung, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Một tên thái giám lao tới, trên mặt hắn quấn khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh băng.
Thái giám xoà tay phải ra, cầm một cây đao, đâm hướng Trác Tiên Dung.
Mục tiêu của gia hỏa này rất rõ ràng!
Chính là muốn giết Trác Tiên Dung.
Trác Tiên Dung bị dọa, ánh đao chiếu vào mặt, chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của nàng.
Dịch Tiểu Phong đột nhiên lôi nàng ra phía sau, một mình đối mặt với thái giám thần bí.
Hắn trực tiếp thi triển Thuần dương ngũ kiếm quyết, năm đạo kiếm bắn ra.
Thái giám thần bí bị kiếm khí đâm bay ra ngoài.
Kiếm khí hai trăm năm đạo hạnh rất mạnh!
Thái giám thần bí còn muốn ra tay nữa, nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên biến đổi, trở nên rất hoảng sợ, lập tức hóa thành sương khói, trống rỗng tiêu tán tại chỗ.
Dịch Tiểu Phong theo bản năng quay đầu nhìn lại, cũng không có cao thủ khác xuất hiện.
Chẳng lẽ là vị lão quái vật kia dọa lui thái giám thần bí?
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Trác Tiên Dung.
Nha đầu này đã bị dọa ngốc, sững sờ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn.
Dịch Tiểu Phong giơ tay, quơ quơ trước mắt nàng, hỏi: “Công chúa, ngươi còn tốt đi?”
Trác Tiên Dung lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Một đám thị vệ hoàng cung vọt vào, vừa thấy Dịch Tiểu Phong cùng Trác Tiên Dung, bọn họ theo bản năng rút đao hướng Dịch Tiểu Phong.
Trác Tiên Dung phẫn nộ quát: “Hắn là người bảo hộ ta, Lật phi ở bên trong giấu người! Thích khách vừa rồi từ trong cung nàng lao ra, muốn giết ta!”
Nghe vậy, bọn thị vệ lập tức vọt vào.
Mới vừa vọt vào, bọn họ sợ tới mức lập tức rời khỏi, một đám mang biểu tình cổ quái.
Dịch Tiểu Phong đoán được bọn họ nhìn thấy gì.
Thống lĩnh thị vệ lập tức cho người đi gọi cung nữ đến, cũng thông tri Trác Sính Thiên.
Sự tình nháo lớn.
Dịch Tiểu Phong không hoảng hốt, vừa rồi hắn cứu Trác Tiên Dung, xem như có công.
Đại khái qua khoảng một nén nhang.
Sắc mặt âm trầm, Trác Sính Thiên tới, hắn liếc Trác Tiên Dung một cái, bước nhanh vào tẩm cung của Lật phi.
Oanh!
Một cổ khí thế đáng sợ từ trong phòng truyền ra.
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Gia hỏa này rất mạnh a.
Trác Tiên Dung hừ nói: “Lật phi đàn bà chết tiệt này, thế mà làm ra chuyện xấu xí cỡ này, chết cũng tốt!”
Dịch Tiểu Phong trầm mặc.
Nàng quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, đôi mắt liên tục chớp chớp, cười nói: “Phan An, vừa rồi ngươi còn rất đẹp trai a, làm ta lau mắt mà nhìn.”
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Ta có khả năng không phải đối thủ của người nọ, không biết là ai doạ lui hắn.”