Chương 192: Chưởng lực kinh người
truyendichgiare.com
* * *
Trác Tiên Dung đoạt lấy khăn nhỏ trong tay Dịch Tiểu Phong, nghi hoặc nói: “Này không phải là khăn tay của nương ta sao?”
Trác Sính Thiên còn chưa chân chính đăng cơ, nhưng hiện giờ phi tử trong hậu cung đều đã đổi thành nữ nhân của hắn, ngoại trừ Thái tử phi,nữ nhân khác đều đạt được địa vị như phi tần.
Nhìn có vẻ Thái tử phi thấp hơn các phi tần một đầu, nhưng tất cả mọi người đều biết, Thái tử phi sớm hay muộn cũng trở thành Hoàng Hậu.
Dịch Tiểu Phong bất mãn nói: “Là ta nhặt được, đưa cho ta.”
Trác Tiên Dung hừ nói: “Ngươi còn thích khăn tay nữ nhân sao?”
“Ta không thích, nhưng ta có thể cất đi, sau này tặng cho nữ hài ta yêu mến.” Dịch Tiểu Phong hừ nói.
Trác Tiên Dung vừa nghe, tâm tư tức khắc sinh động.
Chẳng lẽ là muốn đưa cho nàng?
Đưa khăn tay của mẫu thân nàng cho nàng, cũng coi như vật quy nguyên chủ, còn có thể biểu đạt tấm lòng của hắn.
Trác Tiên Dung cười đem khăn tay ném cho Dịch Tiểu Phong.
Nàng xoay người, đôi tay vắt sau lưng, nhảy nhót đi tới, mười phần hoạt bát linh động.
Dịch Tiểu Phong đem khăn tay để vào nhẫn trữ vật, đợi sau khi trở về lại xem bên trong cất giấu thư tín gì.
Hắn tiếp tục di chuyển.
Trong hoàng cung, càng ngày càng nhiều thích khách, nói không chừng giữa thích khách cũng có giao lưu.
Dù cho hoàng cung có lão quái vật tồn tại, chỉ cần không bày ra mục đích cùng với pháp thuật đặc trưng của các môn phái, cũng rất khó bị lôi ra.
Kế tiếp.
Mãi cho đến giữa trưa, Dịch Tiểu Phong cũng không có nhìn thấy ánh sáng hồng xuất hiện.
Giữa trưa, Trác Tiên Dung muốn đi bái phỏng Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, hàng năm ốm đau nằm trên giường.
Dịch Tiểu Phong một mình trở về, nhưng hắn không có trở về mà giả vờ lạc đường, đi lại khắp nơi.
Không thể không nói, bầu không khí tu luyện ở Tu Chân giới thật sự rất nồng đậm.
Rất nhiều thái giám, cung nữ sau khi kết thúc công việc, rảnh rỗi đều sẽ tu luyện, nhưng phần lớn đều là tu luyện phương pháp cơ sở, rất khó luyện ra thành tựu.
Khi đi ngang qua một chỗ rẽ ở đình viện, vài tên thái giám đùa giỡn đi tới, thiếu chút nữa đụng phải Dịch Tiểu Phong.
Đồng tử Dịch Tiểu Phong phóng to.
Ánh mắt hắn dừng ở một tên thái giám trong đó, đúng là thái giám đã giết hại Lật phi.
Trong nháy mắt này, trong đầu Dịch Tiểu Phong hiện lên rất nhiều ý niệm.
Hắn muốn ra tay.
Nhưng sợ ra tay không bắt được đối phương, còn bại lộ chính mình.
Mặt khác, dù bắt được, đối phương thề thốt phủ nhận thì sao?
Hắn không có chứng cứ.
Cũng không thể nói ta nhớ rõ ánh mắt của hắn a……
Quá không đáng tin!
Mặt Dịch Tiểu Phong không biểu tình, lướt qua bọn thái giám.
Thái giám trẻ tuổi bị Dịch Tiểu Phong nhớ kỹ như đang suy tư gì đó, liếc Dịch Tiểu Phong một cái.
Hắn tự nhiên sẽ không quên Dịch Tiểu Phong.
Nếu không có Dịch Tiểu Phong, sự tình cũng sẽ không nháo lớn như vậy.
Hắn vốn có thể cùng Lật phi tiêu dao một đoạn thời gian, kết quả bị buộc chỉ có thể hạ sát thủ.
“Tiểu tử thúi, sớm hay muộn phải tìm cơ hội giết ngươi!”
Thái giám trẻ tuổi âm thầm nghĩ đến.
Dịch Tiểu Phong cũng có ý này.
……
Vòng đi vòng lại.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc tìm được ánh sáng hồng.
Đó là một cái hồ nước trong ngự hoa viên, mặt hồ nước bị tảo xanh bao phủ, còn có trồng hoa sen.
Dịch Tiểu Phong nhìn chung quanh, xác định không có người, hắn lấy phệ linh bò cạp ra, để phệ linh bò cạp đi ngậm đồ vật về.
Phệ linh bò cạp nhìn thấy cái hồ có chút do dự.
Dịch Tiểu Phong trừng mắt liếc nó một cái.
Phệ linh bò cạp chỉ có thể chui vào trong hồ nước.
Rất mau, nó ngậm một cái túi nhỏ bay trở về.
Trước mắt Dịch Tiểu Phong hiện ra một hàng chữ:
Túi bình thường: Bên trong có giấu một khối ngọc bội, dùng như nhẫn trữ vật.
……
Dịch Tiểu Phong lấy ngọc bội trong túi ra, đây là một khối ngọc bội màu đỏ máu, trên mặt khắc hai cái chữ to.
Như Thiên!
Đại Nam Châu Như Thiên tông?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Lúc nãy, hắn nhặt được khăn tay cũng cất giấu thư tín của Như Thiên tông.
Hay là Trác Sính Thiên cấu kết cùng Như Thiên tông?
Không chỉ có hắn, trong hoàng cung còn ẩn giấu thế lực của Như Thiên tông.
Nhưng……
Những thứ này cũng quá rõ ràng!
Mặc dù Dịch Tiểu Phong dựa vào công năng đặc dị tìm được, người bình thường rất khó phát hiện, nhưng số lần Như Thiên tông xuất hiện có hơi nhiều.
Dịch Tiểu Phong ném ngọc bội vào nhẫn trữ vật, xoay người rời đi.
Trong hoàng cung, khắp nơi đều lộ ra sự quỷ dị.
Thái giám cùng phi tử tư thông, thế mà không có bị Trác Sính Thiên, cao thủ khác phát hiện.
Khắp nơi đều có manh mối liên quan đến Như Thiên tông.
Này có thể là một cái bố cục hay không?
Dịch Tiểu Phong càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Hắn vừa suy tư, vừa đi tới.
Sau thời gian một nén nhang.
Dịch Tiểu Phong gặp được một lão thái giám, đang ở thềm đá ngự hoa viên quét lá rụng.
Lão thái giám này đầu tóc hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt cũng rất khó mở ra, động tác quét lá rất chậm.
Khi Dịch Tiểu Phong đi ngang qua hắn đều sợ đụng vào hắn, cố tình đi vòng qua.
“Tiểu tử, ngươi là ai, dám đi lại trong hoàng cung.”
Lão thái giám mở miệng hỏi, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một cổ trung khí, không phải là già cả như mặt ngoài.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nói: “Tại hạ là tiểu đệ tử của thành chủ Thất tinh đan thành, Phan An, trước mắt làm việc cho Tiên Dung công chúa, do bệ hạ đặc biệt cho phép.”
Lão thái giám cười nói: “Tiểu tử, hoàng cung này tuy đẹp, nhưng tốt nhất không nên đi lung tung, nếu nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, mạng ngươi liền không thuộc về ngươi.”
Hắn cười rất hòa ái, nhưng lời nói lại rất nặng.
Dịch Tiểu Phong bất đắc dĩ nói: “Hoàng cung quá lớn, ta không nhớ kỹ con đường từng đi qua, Tiên Dung công chúa lại đi bái phỏng Hoàng Thái Hậu, trực tiếp bỏ ta lại, ta cũng có chút buồn rầu.”
Lão thái giám này không đơn giản a.
Lại quét rác.
Chẳng lẽ là tồn tại giống lão tăng quét rác?
Từ từ!
Lão quái vật thần bí theo như lời Trác Tiên Dung sao?
Lão thái giám đem cây chổi đặt ở bia đá bên cạnh, xoay người nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, đôi tay vắt sau lưng, cười nói: “Lão nô biết tẩm cung của Tiên Dung công chúa, lão nô đưa ngươi trở về đi.”
Nói đến mức này rồi, Dịch Tiểu Phong sao có thể cự tuyệt?
Hắn ‘ mừng rỡ ’ bái tạ lão thái giám.
Hai người đi hướng tới tẩm cung của Trác Tiên Dung.
Một đường đi không nói chuyện.
Không khí rất là quỷ dị.
Dịch Tiểu Phong đi theo phía sau, mặt không biểu tình.
Nhưng trong lòng hắn thì tại phỏng đoán lão thái giám này muốn làm gì.
Hắn nhìn không thấu tu vi lão thái giám, nói cách khác là tu vi đối phương ít nhất cũng Kim Đan cảnh.
Thậm chí càng mạnh hơn.
Bình tĩnh thong dong như thế, vừa nhìn liền biết chính là cao thủ.
Không bao lâu, Dịch Tiểu Phong phát hiện không phải là hướng đi tới tẩm cung của Trác Tiên Dung.
Lão nhân này đang lừa hắn!
Dịch Tiểu Phong âm thầm cảnh giác.
Loại cảm giác này rất giống khi còn nhỏ, lúc hắn đi học, mấy thằng lớp bên cạnh dẫn hắn đi hẻm nhỏ cạnh trường.
Muốn đánh hắn a!
Dịch Tiểu Phong mở miệng hỏi: “Đúng rồi, vị công công này, ta nên xưng hô ngươi thế nào?”
Lão thái giám cũng không quay đầu lại cười nói: “Kêu lão nô Gia công công liền được.”
Gia công công?
Mặt Dịch Tiểu Phong không đổi sắc.
Hắn biết tên này.
Ở nhiệm vụ phụ.
Còn xuất hiện trong hai cái nhiệm vụ phụ, rõ ràng không đơn giản.
Một là tru sát Gia công công, đạt được 1500 tích phân.
Haị là đầu nhập vào Gia công công, có được sự tín nhiệm của hắn, đạt được 1000 tích phân.
Dịch Tiểu Phong không rõ thực lực của Gia công công, không dám ra tay.
Tay phải của hắn đặt ở sau thắt lưng, bắt đầu thi triển Ngự linh thần pháp, tụ tập thiên địa linh khí.
Nếu là Gia công công dám xằng bậy, hắn trực tiếp tấn công.
Chỉ thấy bên trong lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện vòng xoáy linh khí, bàn tay dần dần biến thành màu vàng kim.
Sau thời gian một nén nhang.
Hai người đi vào một hành lang cung điện rộng rãi.
Gia công công bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Bốn bề vắng lặng, hắn lộ ra nụ cười quỷ dị.
Dịch Tiểu Phong tỏ vẻ khó hiểu.
“Tiểu tử, tu vi của ngươi tựa hồ không tồi, có dám tiếp một chưởng của lão nô?”
Gia công công cười hỏi, biểu tình châm chọc.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói: “Gia công công muốn làm khó dễ ta? Trong cung không thể tư đấu.”
“Ít nói lời vô nghĩa!”
Gia công công vỗ một chưởng về phía Dịch Tiểu Phong.
Một chưởng này vô cùng bá đạo!
Chưởng phong đáng sợ ập vào trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong không nói hai lời, tay phải sau thắt lưng mạnh mẽ đánh ra.
Kim cương chưởng!
Linh lực của Ngự linh thần pháp bùng nổ!
Song chưởng chạm nhau!
Oanh một tiếng!
Hai người đồng thời ngã bay ra xa.
Hai tay Dịch Tiểu Phong nâng lên, nhanh chóng ổn định thân hình, rơi trên mặt đất.
Gia công công cũng như thế.
Sau khi rơi xuống đất, Gia công công vẫn lui về phía sau ba bước, tay phải hắn run nhè nhẹ.
“Chưởng lực thật bá đạo, đây là cái chưởng pháp gì?” Gia công công trừng to đôi mắt, kinh ngạc hỏi.
Ngày thường Dịch Tiểu Phong không thể phát huy ra chưởng lực như vậy, nhưng Ngự linh thần pháp súc thế đã lâu, đánh ra khiến Gia công công trở tay không kịp.
“Thực lực của lão già này cũng không có đáng sợ như lão tử đoán.”
Dịch Tiểu Phong yên lặng suy nghĩ, lòng tin tăng nhiều.
Gia công công không có tiếp tục ra tay, mà là thu chưởng, khôi phục nụ cười hoà ái.
“Trách không được bệ hạ để ngươi đi theo Tiên Dung công chúa, thực lực của ngươi xác thật không tồi.”
Gia công công cười ha hả nói, Dịch Tiểu Phong nghe được thầm mắng.
Dịch Tiểu Phong chắp tay cười nói: “Gia công công mới là thâm tàng bất lộ, làm vãn bối bội phục.”
Hai người nói hai ba câu dối trá, tiếp tục đi.
Lúc này, Gia công công thật sự dẫn hắn về tẩm cung của Trác Tiên Dung.
Sau nửa canh giờ.
Dịch Tiểu Phong trở lại trong phòng của mình.
Gia công công đi xa, Dịch Tiểu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này, sắc mặt của hắn thay đổi.
Hắn nâng tay phải lên nhìn.
Lòng bàn tay phát tím.
Một luồng hàn ý cổ quái từ lòng bàn tay hắn lan tràn ra.
Có độc!
Lão thất phu a!
Lão gia hỏa quá độc ác đi!
Dịch Tiểu Phong thầm mắng, có chút hoảng loạn.
Phệ linh bò cạp bỗng nhiên từ trong tay áo bò ra, bò vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Ngay sau đó, luồng hàn ý kia liền rút đi.
Đây là……
Dịch Tiểu Phong trừng to đôi mắt, mừng rỡ như điên.
Phệ linh bò cạp còn có thể hấp thu độc tố mà hắn trúng?
Trâu bò a!
Năng lực này vượt qua mong đợi của Dịch Tiểu Phong.
Phệ linh bò cạp truyền cho hắn tâm trạng đắc ý, hắn không khỏi duỗi tay ra, vuốt ve phệ linh bò cạp.
Tiểu gia hỏa xác thật lợi hại, đáng giá khen ngợi.
“Gia lão cẩu! Ngươi chờ chết đi!”
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong lập loè, phát ra sát khí.
Sau đó, hắn lấy khăn tay của Thái tử phi ra.
Hắn xé rách khăn tay, bên trong rớt ra hai tờ giấy.
Một tờ giấy là khẩu quyết Liễm tức thuật.
Một tờ giấy là thư tín.
Dịch Tiểu Phong xem thư trước.
Nội dung:
Thái tử phi, lão quái vật trong hoàng cung quá mạnh, chúng ta không thể xằng bậy.
Kế hoạch có thay đổi, Trác Sính Thiên hiền lương có tài, Ngô quốc ở sự dẫn dắt của hắn tất sẽ cường thịnh, tạm thời không cần ra tay với hắn, trước tiên chế tạo vết nhơ cho hắn.
……
Chỉ hai hàng chữ.
Dịch Tiểu Phong xem mà nhíu mày, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cái trò gì đây?
Quả nhiên là giả.
Người bình thường nhìn thấy, nói không chừng sẽ cho rằng Như Thiên tông muốn ám sát Trác Sính Thiên, Trác Sính Thiên là một vị hoàng đế tốt.
Nhưng Dịch Tiểu Phong biết được Trác Sính Thiên thật sự ra sao.
Không hổ nữ nhân Trác Sính Thiên yêu nhất, thật biết rải manh mối giả.
Dịch Tiểu Phong trực tiếp xé nát thư này.
Hắn cầm lấy Liễm tức thuật, bắt đầu học tập.
Cái này hẳn là không có vấn đề, nếu khẩu quyết có vấn đề, chắc chắn hắn có thể nhìn ra.
Đang lúc Dịch Tiểu Phong tu luyện.
Loảng xoảng!
Một thân ảnh từ cửa sổ nhảy qua, trực tiếp ngã xuống đất.
Đây là một tên nam tử giả dạng thái giám, cả người đầy máu, trong tay hắn cầm một thanh kiếm, chỉ hướng Dịch Tiểu Phong, cắn răng nói: “Câm miệng! Không được nói chuyện, nếu không ta giết ngươi!”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Ta đã nói chuyện sao?