Chương 193: Tru sát thích khách, trở thành cấm vệ
truyendichgiare.com
* * *
Lâm Hám, hắn là một tên thích khách đến từ Nam Tần Vương triều, ẩn núp ở hoàng cung đã được một năm.
Trước đó không lâu, Lật phi bị phát hiện chết trong tẩm cung, hư hư thực thực tư thông cùng một tên thái giám, dẫn tới trong hoàng cung phê bình không ngừng, Trác Sính Thiên còn hạ lệnh tra rõ thân phận thái giám, làm hoàng cung gà chó không yên.
Khi Trác Sính Thiên bắt đầu bế quan.
Lâm Hám ngửi được cơ hội có thể ám sát Trác Sính Thiên.
Vì thế, hôm nay hắn liền hành động.
Kết quả thực lực Trác Sính Thiên vượt qua dự đoán, đánh hắn trọng thương mà chạy.
Một đường trốn chạy, hắn đi vào khu vực của Tiên Dung công chúa, trong tình huống bình thường, thị vệ hoàng cung đều sẽ không tìm tòi nơi này.
Kết quả mới vừa tiến vào, hắn liền gặp được Dịch Tiểu Phong.
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phong, hắn lập tức rút kiếm, uy hiếp nói: “Câm miệng! Không được nói chuyện, nếu không ta giết ngươi!”
Dịch Tiểu Phong im lặng.
Lâm Hám còn tưởng rằng mình đã dọa được Dịch Tiểu Phong, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn tiểu tử này là tôm chân mềm.
Đang lúc hắn ngồi dậy chuẩn bị vận công chữa thương, hắn bỗng nhiên cảm giác cổ của mình bị thứ gì đó chích một cái.
Hắn theo bản năng vung tay vỗ, cũng không có chụp trúng thứ gì.
Ngay sau đó, tầm nhìn trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng.
Không xong!
Trúng độc!
Lâm Hám thầm mắng, chợt ngã trên mặt đất.
Trước khi ý thức hoàn toàn lâm vào tối tăm, hắn nhìn thấy Dịch Tiểu Phong đứng lên.
“Dám uy hiếp ta? Lão tử đang tức giận đây!”
Dịch Tiểu Phong thấp giọng mắng, hắn nâng tay phải, phệ linh bò cạp nhanh chóng bay đến trên tay hắn.
Phệ linh bò cạp chui vào ống tay áo, tìm chỗ bắt đầu nghỉ ngơi.
Dịch Tiểu Phong nhìn xuống Lâm Hám, bắt đầu suy tư, đối phó tên này như thế nào.
Hắn lấy ra một sợi dây vàng, dây này là hắn lấy từ nhẫn trữ vật cao thủ Hắc dạ sơn, có lực trói buộc rất mạnh.
Sau khi buộc chặt Lâm Hám, Dịch Tiểu Phong gỡ nhẫn trữ vật, túi trữ vật của hắn xuống.
Bắt đầu đả tọa trên giường tu luyện, để phệ linh bò cạp tới trông giữ Lâm Hám.
……
Màn đêm buông xuống.
Lâm Hám chậm rãi thức tỉnh, hắn gian nan mở to mắt.
Phát hiện chính mình nằm trong một gian tối tăm phòng.
Hắn đột nhiên thoáng nhìn Dịch Tiểu Phong.
Hắn muốn đứng lên, phát hiện cả người vô lực.
Dịch Tiểu Phong cố ý không đốt đèn, tạo bầu không khí kinh dị.
“Ngươi…… Rốt cuộc là ai……”
Lâm Hám cắn răng hỏi, tầm nhìn của hắn vẫn có chút mơ hồ, tinh thần không tốt.
Dịch Tiểu Phong lạnh lùng nói: “Ngươi hẳn là nói ngươi là ai trước, nếu không nói, ta liền đem ngươi giao cho bệ hạ.”
Sắc mặt Lâm Hám thay đổi.
Cả người vô lực, linh lực trong cơ thể cũng không còn.
Dưới loại tình huống này, dù muốn tự sát đều khó.
“Ta không thể nói!” Lâm Hám gian nan trả lời nói.
Dịch Tiểu Phong cười như không cười nói: “Ngươi có thể nói, bởi vì ta chưa chắc là địch nhân của ngươi, nhưng ngươi nếu dừng ở trong tay bệ hạ, ngươi hiểu chứ.”
Lâm Hám trừng lớn đôi mắt.
Gia hỏa này cũng là thích khách ẩn nấp?
Do dự một lát, Lâm Hám trả lời nói: “Ta là thích khách tới hành thích Trác Sính Thiên, vừa rồi ám sát thất bại, bị trọng thương, mới trốn vào phòng ngươi.”
Đây là giết thiên trúng vận xui đổ máu.
Dịch Tiểu Phong dò hỏi: “Thực lực bệ hạ như thế nào?”
Lâm Hám trả lời nói: “Rất mạnh, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh tầng ba.”
Này cũng kêu mạnh?
Tuy rằng Dịch Tiểu Phong mới Trúc Cơ cảnh tầng tám, nhưng đã khinh thường tồn tại dưới Kim Đan cảnh tầng năm.
“Lão quái vật trong hoàng cung đâu?” Dịch Tiểu Phong hỏi.
Thư tín của Thái tử phi kia cố tình tẩy trắng Trác Sính Thiên, Dịch Tiểu Phong không khỏi hoài nghi lão quái vật cũng là đạn khói.
Có khả năng lão quái vật đã không ở đây, hoặc là đã chết, cố ý dùng phong thư này hù doạ địch nhân trong tối.
Lâm Hám trả lời nói: “Không có nhìn thấy, ta ẩn núp một năm, cũng là sợ lão quái vật kia, nhưng ta phát hiện trong cung cũng không có lão quái vật khủng bố như vậy, tuy rằng cao thủ nhiều như mây, nhưng còn không có mạnh đến mức thần thức lan đến mỗi một góc trong hoàng cung, nếu không chúng ta những thích khách này đã sớm bị lôi ra rồi.”
Quả nhiên!
“Trong hoàng cung có không ít thích khách, ngư long hỗn tạp, thậm chí một ít phi tử đều có bí mật không thể cho ai biết, Trác Sính Thiên cũng không có thật sự thanh tẩy lần nào, thậm chí ta hoài nghi hắn không cần Ngô quốc.” Lâm Hám nghi hoặc cảm khái nói.
Đúng vậy.
Hắn xác thật không muốn.
Hắn chỉ muốn trường sinh.
Dịch Tiểu Phong cũng không thể nói ra.
“Huynh đệ, nếu mọi người đều là thích khách, đều có chung mục tiêu, ngươi cầb gì làm khó dễ ta, chỉ cần Trác Sính Thiên chết, đối với ngươi, với ta, với mọi người đều tốt, không bằng ngươi buông tha ta, chúng ta hợp lực đi ám sát Trác Sính Thiên.” Lâm Hám nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, dùng một loại giọng điệu gần như cầu xin mà nói.
Mặt Dịch Tiểu Phong không biểu tình, nói: “Ngươi đến từ tông môn nào?”
Lâm Hám do dự một chút, nói: “Ta đến từ Hắc dạ sơn.”
Thật ra là đến từ Nam Tần Vương triều, nhưng hắn không thể nói, lỡ như Dịch Tiểu Phong lừa hắn đâu?
Bát nước bẩn hất cho Hắc dạ sơn!
Dù sao Hắc dạ sơn cũng không tốt đẹp gì!
“Nga.”
Dịch Tiểu Phong vung một chưởng, đánh vào đỉnh đầu Lâm Hám.
Lâm Hám xong.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Không có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, thằng này không phải đến từ Hắc dạ sơn?
Làm cái lông a!
Một hai phải tìm đường chết!
Dịch Tiểu Phong câm nín, hắn đem thi thể Lâm Hám nhấc lên, đi ra khỏi phòng.
Thừa dịp bóng đêm, hắn nhanh vứt xác đi.
Mới ra cửa, hắn lại nghĩ nghĩ, không được, vứt xác quá nguy hiểm.
Hắn trực tiếp đi hướng tẩm cung Trác Tiên Dung.
Các cung nữ trước cung điện nhìn thấy hắn lôi theo một người đi tới, bị dọa, vội vàng bẩm báo Trác Tiên Dung.
Rất mau, Trác Tiên Dung đi ra.
Nàng vừa thấy người trong tay Dịch Tiểu Phong, tức khắc hứng thú.
“Phan An, đây là ai?” Trác Tiên Dung tò mò hỏi.
Dịch Tiểu Phong trả lời nói: “Một tên thích khách, đến từ Hắc dạ sơn, hắn hành thích bệ hạ thất bại, khi đào vong chạy trốn tới phòng ta, còn muốn uy hiếp ta, bị ta tru sát.”
Ánh mắt Trác Tiên Dung sáng lên, lập tức huýt sáo một tiếng.
Ngay sau đó, một lão thái giám vọt vào tới.
Trác Tiên Dung chỉ hướng thi thể Lâm Hám, nói: “Đây là một tên thích khách, bị Phan An dưới trướng ta tru sát, ngươi mang cho phụ hoàng, nhìn xem có phải tên thích khách này hay không.”
“Tuân mệnh.”
Lão thái giám vội vàng cõng thi thể Lâm Hám rời đi.
Trác Tiên Dung đi đến trước mặt Dịch Tiểu Phong, cẩn thận nhìn hắn, cười nói: “Phan An a, ngươi rốt cuộc lợi hại bao nhiêu a? Cao thủ cả phụ hoàng đều không làm gì được lại bị ngươi giết.”
Dịch Tiểu Phong bất đắc dĩ nói: “Nói cái gì đây, hắn đã trọng thương, ta lợi dụng hắn chưa chuẩn bị mới đắc thủ.”
“Hì hì, dù sao ngươi rất lợi hại, lúc này đây xem như lập công lớn, phụ hoàng đang nghiêm khắc tra rõ thích khách, những cái hoàng huynh hoàng đệ của ta cũng muốn lập công, nhưng đều không có tìm được thích khách, không nghĩ tới ta bắt được trước.” Trác Tiên Dung hưng phấn nói.
Nhìn dáng vẻ của nàng là thật sự cao hứng.
Dịch Tiểu Phong nhắc nhở nói: “Công chúa, cẩn thận một chút, đối phương dám lẻn vào nơi này, phỏng chừng là cảm thấy thị vệ của bệ hạ không dám tra nơi này, về sau nói không chừng còn có thích khách tiến đến.”
“Không có việc gì, có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.”
Nhìn thấy mặt nàng tràn đầy sự hưng phấn, Dịch Tiểu Phong không biết nên nói cái gì.
Nha đầu này thật sự thảnh thơi a.
Hai người nói hai ba câu, Dịch Tiểu Phong liền cáo từ.
Sáng sớm ngày kế.
Một đám thái giám đi vào đình viện của Dịch Tiểu Phong, mang theo ba rương to chứa linh thạch, tụ khí đan.
Đây là Trác Sính Thiên ban thưởng.
Thái giám dẫn đầu tên là Tề công công.
Hắn đưa cho Dịch Tiểu Phong một khối lệnh bài, cười nói: “Đây là bệ hạ ban thưởng cho ngươi Hoàng cung cấm vệ lệnh, về sau ngươi cũng tương đương là cấm vệ hoàng cung, giúp đỡ việc bắt giữ thích khách trong hoàng cung, luận công ban thưởng.”
Dịch Tiểu Phong vui mừng tiếp nhận hoàng cung cấm vệ lệnh.
Lệnh bài này tương đương với một tấm giấy thông hành, có thể cho hắn tự do đi lại trong hoàng cung.
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ bốn, trở thành cấm hoàng cung, đạt được 1000 tích phân!”
Nhắc nhở từ trò chơi vang lên.
Tâm tình Dịch Tiểu Phong vui vẻ đắc ý, hướng Tề công công nói tạ ơn.
Bọn thái giám rời đi, hắn trực tiếp đem những linh thạch, tụ khí đan này thu vào nhẫn trữ vật.
Trừ khen thưởng, Dịch Tiểu Phong thấy được cơ hội tiếp cận Trác Sính Thiên.
Hắn không thể luôn ở bên cạnh Trác Tiên Dung, muốn giết Trác Sính Thiên, vẫn nên tiếp cận Trác Sính Thiên.
Tốt nhất trở thành người bên cạnh Trác Sính Thiên.
Dịch Tiểu Phong thu thập tâm tình, về phòng tiếp tục tu luyện.
Kịch bản đã bắt đầu, nhưng bởi vì thân phận của hắn, còn không có cách cuốn vào trung tâm kịch bản.
Tạm thời cũng không có nhìn thấy người chơi.
Người chơi muốn ở trong hoàng cung lăn lộn, tất nhiên phải học được ngụy trang, đều tuân thủ quy củ.
Người hiện đại lộ ra ở chỗ này chính là chết người a.
Phỏng chừng lúc trước trong đám thái giám, cung nữ hắn gặp liền có người chơi.
……
Giữa trưa.
Trác Tiên Dung phái người gọi Dịch Tiểu Phong.
Nàng mang theo Dịch Tiểu Phong đi ngự hoa viên.
“Bệ hạ muốn gặp ta?” Dịch Tiểu Phong cố nén vui mừng hỏi.
Trác Tiên Dung cười nói: “Đúng vậy, các hoàng huynh, hoàng đệ của ta cũng ở đó, đến lúc đó nói không chừng muốn cho ngươi cùng thủ hạ bọn họ luận bàn một trận.”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
So đấu?
Hắn thật cẩn thận hỏi: “Những người đó mạnh cỡ nào?”
Trác Tiên Dung đi ở phía trước, cười nói: “Đều từ Trúc Cơ cảnh tầng bảy đến tầng chín, cao thủ Kim Đan cảnh dù sao cũng hiếm thấy, tùy tiện đi chỗ nào đều sẽ được cung phụng, không cần phải làm chó săn.”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hắn cảm giác bị xúc phạm.
Ta cũng là chó săn của ngươi?
Một đường không nói chuyện.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, hai người rốt cuộc đi vào Long đình trong ngự hoa viên.
Trác Sính Thiên ngồi ở bàn đá, bên cạnh có bốn gã nam tử quần áo hoa lệ đang đứng, phỏng chừng chính là mấy đứa con trai của Trác Sính Thiên, ở ngoài đình có một đám hoàng cung cấm vệ, còn có bốn gã tu sĩ ăn mặc khác nhau.
“Phụ hoàng, Tiên Dung tới.”
Trác Tiên Dung cười nói, nàng bước nhanh nhảy vào Long đình, trực tiếp ngồi trước mặt Trác Sính Thiên.
Bốn gã hoàng tử xem mà âm thầm tức giận.
Nha đầu không quy củ này!
Trác Sính Thiên cười ha hả nói: “Làm sao không hành lễ với trẫm?”
Trác Tiên Dung hừ nói: “Ta liền không, làm như vậy thì chúng ta xa lạ biết bao, huống hồ phụ hoàng còn chưa chân chính đăng cơ, chờ ngài đăng cơ, mỗi lần thấy ngài ta đều dập đầu.”
Dịch Tiểu Phong đi đến đứng cạnh bốn gã tu sĩ.
Năm người đánh giá lẫn nhau, dù chưa nói chuyện, nhưng lẫn nhau đều có không khí giương cung bạt kiếm.
“Huynh đệ, đến từ môn phái nào?” Trong đó, một gã đại hán thấp giọng hỏi.
Dịch Tiểu Phong trả lời nói: “Thất tinh đan thành.”
“Luyện đan sư?”
Bốn gã tu sĩ ngẩn người, tức khắc lộ ra nụ cười quỷ dị.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Đúng vậy, nhưng học nghệ không tinh.”
Đại hán không có nói nữa, hiển nhiên không hề đem Dịch Tiểu Phong để ở trong lòng.
Ở Long đình, đám người Trác Sính Thiên trò chuyện trong chốc lát.
Đại hoàng tử cười nói: “Thừa dịp hôm nay, thủ hạ đắc lực của mọi người đều ở đây, không bằng luận bàn một chút? Muốn bảo hộ phụ hoàng, phải là người mạnh nhất.”
Trác Tiên Dung cười nói: “Được a, thủ hạ của bốn người các ngươi cùng lên đi, thủ hạ Phan An của ta không sợ gì cả, tới trên đường hoàn toàn không có đem các ngươi để vào mắt.”
Ngoài đình.
Dịch Tiểu Phong: “……”