Chương 197: Mở rương rất tốt
truyendichgiare.com
* * *
Dịch Tiểu Phong đoán chừng Ám dạ quỷ linh cần tốn một đoạn thời gian nữa, mới có thể hoàn toàn tiêu hóa ký ức của Gia công công.
“Ngươi tự thân nghỉ ngơi đi, ta rời đi trước.” Dịch Tiểu Phong mở miệng nói.
Gia công công nhắm mắt lại gật đầu.
Dịch Tiểu Phong rời đi.
Sắc trời đã tới hoàng hôn.
Dịch Tiểu Phong đi lại khắp nơi, không chút để ý đi hướng tới ngự thư phòng.
Dọc đường đi, hắn vẫn là ở nghiêm túc lưu ý ven đường, muốn nhìn một chút còn có thể tìm được cơ duyên ẩn giấu hay không.
Sau khi rời đi ngự hoa viên, hắn nhìn đến một đám thái giám, cung nữ vây quanh trước một bờ tường.
Trong lòng tò mò, hắn đi qua xem.
Trong đám người có hai gã tiểu thái giám đang đánh nhau.
Hai người rõ ràng không có tu vi, cũng không biết võ, vặn vẹo đánh nhau, giống như đấu vật.
Dịch Tiểu Phong ngẩn người.
Trong đó, một người rõ ràng là người chơi Diệp Vấn.
“Cấm vệ đại nhân tới!”
Một người cung nữ kinh hô, Dịch Tiểu Phong đã thay quần áo cấm vệ, thân phận rõ ràng.
Lời vừa nói ra, các thái giám, cung nữ khác tản ra.
Hai gã thái giám đang đánh vội vàng buông tay, sợ hãi bò dậy, quỳ lạy Dịch Tiểu Phong.
“Ngươi, lại đây!”
Dịch Tiểu Phong chỉ vào Diệp Vấn, nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Diệp Vấn càng thêm khẩn trương, cúi đầu đứng dậy, đuổi theo Dịch Tiểu Phong.
Từ từ!
Giọng vị cấm vệ đại nhân này hình như có chút quen……
Diệp Vấn ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng Dịch Tiểu Phong làm hắn quen mắt.
Ngày ấy ở tổ trong điện, hắn không có thấy rõ khuôn mặt Dịch Tiểu Phong.
Nhưng hắn nhớ rõ giọng Dịch Tiểu Phong cùng bóng dáng.
“Phan đại nhân?”
Diệp Vấn thật cẩn thận hỏi.
Dịch Tiểu Phong lên tiếng, hắn tức khắc mừng như điên.
Thật là kỳ quái.
Không phải bảy ngày mới có thể rời tổ điện sao?
Dịch Tiểu Phong cũng không nói lời nào.
Hai người đi vào chỗ không người.
Diệp Vấn cảm kích nói: “Đa tạ Phan đại nhân giải vây cho nô tài.”
Dịch Tiểu Phong nhìn thấu tâm tư của hắn, sợ chính mình truy cứu trách nhiệm.
Dịch Tiểu Phong lười so đo, mở miệng dò hỏi: “Hai ngày nay, trong cung có chuyện gì sao?”
Diệp Vấn trả lời nói: “Thật là có!”
Hắn vừa phạm sai lầm, cần phải lấy công chuộc tội.
Dịch Tiểu Phong dựng lỗ tai, chờ hắn mở miệng.
Diệp Vấn suy nghĩ một vòng, mới chậm rãi mở miệng nói: “Gần đây có không ít cao thủ tụ tập ở Hoàng thành, có khả năng liên quan đến đại điển đăng cơ, nhưng ta nghe nói trong cung có nội ứng, một vị phi tử của Thái Thượng Hoàng che giấu thích khách, dù sao năm đó Thái Thượng Hoàng chết rất kỳ quặc, chết quá đột ngột.”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, tức khắc hứng thú.
“Thái Thượng Hoàng chết như thế nào?” Dịch Tiểu Phong hỏi.
Diệp Vấn trả lời: “Ta nghe nói là một buổi sáng đột nhiên hết thọ và chết, nhưng đây là lý do né tránh của hoàng thất, chuyện này, Phan đại nhân tốt nhất không cần hỏi thăm nữa, sẽ chọc giận bệ hạ.”
Hắn nói rất nhỏ, còn nhìn chung quanh, sợ bị người ta nghe thấy.
Dịch Tiểu Phong tiếp tục hỏi: “Manh mối về thích khách kia, ngươi có tin tức cụ thể sao? Chỉ là những tin đồn nhảm nhí, sờ không được gì hết, ta nghe hay không nghe cũng như nhau.”
Hắn có chút bất mãn.
Thằng này làm cái chó săn đều không được sao?
Diệp Vấn thấp giọng nói: “Hình như liên quan tới Tiêu phi, Tiêu phi bạo ngược, có thù oán với bệ hạ, chờ sau đại điển đăng cơ sẽ bị đưa ra khỏi hoàng cung, đến lúc đó, bệ hạ muốn giết nàng, dễ như trở bàn tay, cũng sẽ không vi phạm vấn đề đạo nghĩa của Ngô quốc.”
Tiêu phi?
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Người chơi có thể thông qua nhiệm vụ biết đến một ít manh mối.
Nhiệm vụ chủ tuyến của Dịch Tiểu Phong là tìm chứng cứ Trác Sính Thiên cấu kết cùng Đạo pháp tông, mà người chơi khác phỏng chừng đều là điều tra thân phận thích khách ám sát Lật phi.
Nói chung, nhiệm vụ phụ sẽ quay chung quanh người bị nghi ngờ nhiều nhất.
Từ từ!
Như thế nào đi lệch rồi!
Lão tử cũng không muốn điều tra thân phận thích khách!
Dịch Tiểu Phong không kiên nhẫn, phất phất tay liền xoay người rời đi.
Diệp Vấn nhìn ra Dịch Tiểu Phong không cao hứng, nhưng hắn xác thật không có manh mối chính xác, chỉ có thể cười mỉa.
Bóng đêm dần dần phủ xuống.
Dịch Tiểu Phong lại đi vào ngự thư phòng canh giữ.
Trong lúc không chú ý, hắn đã sắp quen sinh hoạt như bảo vệ này rồi.
“Chủ nhân, ta đã hoàn toàn hấp thu ký ức, cả đời lão tiểu tử này thật ra rất xuất sắc, ngài muốn biết cái gì?”
Thanh âm Ám dạ qủy linh bỗng nhiên vang lên trong đầu Dịch Tiểu Phong.
Nó dù sao cũng là kiếm linh Xích vân kiếm, mặc dù rời đi thân kiếm, còn có thể thông qua kiếm kết nối tâm linh với Dịch Tiểu Phong.
Từ sau khi Vô pháp kiếm tới, nó cũng không dám nói chuyện.
Dịch Tiểu Phong dò hỏi: “Có chứng cứ Đạo pháp tông cấu kết với Trác Sính Thiên hay không?”
Ám dạ tinh linh trả lời: “Có, còn không ít, chủ yếu tập trung ở trong tay một vị phi tử của hoàng đế tiền triều, tên là Tiêu phi, Tiêu phi cùng Trác Sính Thiên có thù oán, nhưng thực tế không phải là như vậy, thật ra Trác Sính Thiên là con trai Tiêu phi, hai người sớm đã thông đồng, mặt ngoài giả vờ thù hận.”
“Chỗ Tiêu phi giấu không ít giấy tờ Trác Sính Thiên cống nạp cho Đạo pháp tông, có trưởng lão Đạo pháp tông tự mình ký tên, vì sợ lúc sau có phiền phức, Đạo pháp tông không nhận, Đạo pháp tông cũng là danh môn chính phái của Đại Nam Châu, giống Thiên kiếm thánh tông, chỉ cần có những giấy tờ này, Đạo pháp tông cũng không dám phản bội Trác Sính Thiên.”
Tiêu phi?
Dịch Tiểu Phong híp mắt, trong lòng hỏi: “Những giấy tờ đó ở tẩm cung của Tiêu phi?”
“Không rõ ràng lắm, dù sao là chỗ của nàng." Ám dạ quỷ linh trả lời.
Dịch Tiểu Phong lập tức có chủ ý.
Ngày mai liền đi tới gần chỗ Tiêu phi quan sát, để phệ linh bò cạp đi tìm.
“Trong khoảng thời gian này ngươi phải giả thành Gia công công, không thể lộ ra dấu vết, hiểu rõ sao?”
“Được, chủ nhân.”
Dịch Tiểu Phong tiếp tục đứng gác.
Một đêm không có việc gì.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Dịch Tiểu Phong về phòng.
Thẳng đến buổi chiều mới ra ngoài.
Buổi chiều thường ngày, đều là lúc Trác Sính Thiên bận rộn nhất, phần lớn các phi tử trong cung cũng sẽ đi ra ngoài thư giãn, thả lỏng tâm tình.
Sinh hoạt của các phi tử rất buồn tẻ, không thể ra khỏi hoàng cung, phần lớn thời điểm đều ở tẩm cung, giống như nữ sinh không có di động máy tính.
Trước mỗi một cung viện đều dựng bảng tên, Dịch Tiểu Phong cũng không cần phải đi khắp nơi hỏi thăm.
Hơn nửa canh giờ sau, Dịch Tiểu Phong tìm được tẩm cung Tiêu phi.
Hắn không có đi vào, chỉ giả vờ đi ngang qua, sau đó đi lại xung quanh vài vòng, ghi nhớ đường đi.
Khi Dịch Tiểu Phong đi ngang qua một mảnh vườn, bỗng nhiên nhìn thấy dưới một cây đào già lập loè ánh sáng hồng.
Hắn nhìn trái nhìn phải, nơi xa xa có vài vị cung nữ đang chơi đùa, càng lúc càng xa.
Chờ các nàng hoàn toàn đi xa, Dịch Tiểu Phong hành động.
Hắn nhanh chóng đi vào dưới tán cây, bắt đầu đào đất.
Rất mau, hắn liền đào ra một cái rương sắt.
Tay hắn run rẩy, chẳng lẽ là những giấy tờ đó?
Trước mắt hiện ra một hàng chữ:
Rương sắt: Bên trong có giấu cống phẩm Tiêu phi cất giữ, linh đan diệu dược đến từ các tông môn Ngô quốc.
……
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Chỉ là linh đan diệu dược?
Từ từ!
Nơi này có cái rương, xung quanh có thể còn có cái khác hay không?
Dịch Tiểu Phong vội vàng mở rương sắt, đem toàn bộ đồ vật thu vào nhẫn trữ vật, sau đó chôn rương sắt như cũ.
Làm xong này hết thảy, hắn nhìn chung quanh, xác định không có người, mới thi triển Tam tương biến thân chú.
Hắn biến thành một con ong mật.
Pháp thuật này hắn sớm đã học xong, chỉ do tiêu hao linh lực quá lớn, không dám tùy tiện sử dụng, hơn nữa đây cũng là một trong những thủ đoạn hắn áp đáy hòm.
Sau khi biến thành ong mật, Dịch Tiểu Phong bắt đầu tùy ý bay lượn.
Không bao lâu.
Hắn lại nhìn thấy ánh sáng hồng.
Cũng chôn dưới một gốc cây.
Dịch Tiểu Phong xác định xung quanh không người, lại biến trở về chân thân, sau đó nhanh chóng đào đất.
Rất mau, hắn lại đào ra một cái rương sắt.
Không thể không nói.
Cảm giác khi mở rương rất tốt.
Sảng khoái!